Vừa dứt lời, anh ta vuốt quân bài xòe ra trên tay, quay đầu lại bình tĩnh nhìn vào Kiều Phương Hạ, hỏi cô: “Cô nói xem bài này nên đi thế nào? Ăn hay không? Hử?”

Lúc này Kiều Phương Hạ mới phát hiện vừa rồi Lê Đình Tuấn đã ra bài, bây giờ vừa hay tới lượt Trạm Khánh Minh phải đi.

“Tôi không biết đánh bài” Cô im lặng mấy giây, trả lời lại anh ta.

“ồ đúng nhỉ, cô xem trí nhớ của tôi nàyTrạm Khánh Minh bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói.

Dừng lại một chút, anh ta lại nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Không sao cả, cô cứ nói có đi hay không thua thì tính vào tôi, thắng thì tính cho cô.”

Chưa bao giờ Kiều Phương Hạ gặp một người muốn gây chuyện như thế này, dường như anh ta mà không khích bác Lệ Đình Tuấn để hai người phải đánh nhau thì anh ta sẽ không định bỏ qua.

“Ăn đi” Kiều Phương Hạ nghĩ ngợi một chút, vẻ mặt bình thản trả lời.

“Thật thông minh” Trạm Khánh Minh cười nói: “Vậy thì ăn thôi.”

Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn về phía Trạm Khánh Minh, đương nhiên đám người bọn họ cùng nhau ngồi trước bàn đánh bài không có ai lại đi so đo một chút chuyện thắng thua cỏn con, cũng không cần phải dùng mánh khóe lớn lao gì.

Sau khi Trạm Khánh Minh ăn quân bài Lệ Đình Tuấn đánh ra, anh ta đột nhiên nói:

“Hôm nay chúng ta chơi trò kích thích một chút đi, đừng chỉ có mỗi tiền”

“Trò kích thích thế nào?” Thẩm Minh Hận tò mò hỏi.

Trạm Khánh Minh hơi nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: “Thêm trò nói thật lòng hay mạo hiểm đi? Người nào thẳng ở mỗi một ván thì người đối diện là người thua cuộc. Người thua sẽ phải chọn nói thật lòng hoặc là chọn mạo hiểm. Nếu chọn mạo hiểm thì sẽ phải chọn một trong các sự trừng phạt”

“Vô vị.” Thẩm Minh Hân lập tức chế giễu nói.

Nhưng mà ai ai cũng đều nhìn ra được, Trạm Khánh Minh đang cố ý gây sự nhằm vào Lệ Đình Tuấn.

“Vô vị chỗ nào hả?” Trạm Khánh Minh hỏi ngược lại: “Mạo hiểm thì chúng ta lấy một trò trừng phạt cố định. Người thua sẽ phải chọn một trong số những người ngồi đây rồi hôn một cái”

Thẩm Minh Hân hơi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lập tức đỏ bừng lên.

Trạm Khánh Minh nghiêng mắt liếc nhìn cô ta nói: “Anh cảm thấy Hoắc Thanh Phong sẽ rất vui mừng đấy, dù sao thì người được lợi nhất chính là anh ta.”

“Em không cần” Thẩm Minh Hân lập tức nhíu mày phản đối.

“Em thay mặt cho Hoắc Thanh Phong đánh bài, lời em nói không được tính”

Trạm Khánh Minh nhếch môi trả lời: “Bốn người cho ý kiến đi, không đồng ý thì giơ tay”

Đợi qua vài giây, ngoài Thẩm Minh Hân giơ tay ra còn lại ba người đàn ông không một ai giơ tay cả.

Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày lại, nhìn về phía Lệ Đình Tuấn bên đối diện. Cô tưởng rằng anh sẽ phản đối quy tắc này.

Nếu như Lệ Đình Tuấn thắng thì Trạm Khánh Minh sẽ phải nhận trừng phạt. Không cần phải nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Trạm Khánh Minh sẽ lựa chọn mạo hiểm để hôn CÔ.

Nếu như Trạm Khánh Minh mà thẳng, bất kể như thế nào thì Lệ Đình Tuấn đều sẽ thiệt thòi. Bởi vì đánh bài này ngoài đặt tiền còn thêm trò nói thật lòng hay mạo hiểm, anh không chỉ thua tiền mà còn phải nhận trừng phạt.

“Được rồi, bỏ tay xuống đi, trừ em ra không có ai phản đối cả.” Trạm Khánh Minh cười nói, lơ đãng liếc nhìn Thẩm Minh Hân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play