Kiều Phương Hạ nghe thấy giọng nói của Lê Đình Tuấn thì biết chắc là anh đã mang theo điện thoại di động của cô ra nước ngoài rồi.
Kiều Phương Hạ im lặng phải giây, sau đó hỏi anh: “Anh đi mất mấy ngày thế?”
“Tôi vừa đi là em đã nhớ tôi rồi à?” Lê Đình Tuấn khẽ bật cười.
Gần đây có lưu hành một câu nói, những lời nói đáng ghét của người đàn ông Lê Đình Tuấn này thực sự là hết câu này đến câu khác.
Kiều Phương Hạ không có nói gì cả, Lê Đình Tuấn ngừng lại vài giây sau đó nói: “Tôi mới vừa xuống máy bay, nếu như em ở nhà rảnh rỗi đến phát chán thì có thể sang nhà bên. cạnh tìm Triệu Mai Hoàng nói chuyện một chút, hoặc là nếu chân em hết đau rồi thì hai người cùng nhau ra ngoài đi dạo phố.”
Đang khi anh nói chuyện thì dường như có truyền đến những giọng nói của người khác bên cạnh anh.
Kiều Phương Hạ biết anh đang bận rộn nên không nói gì nữa, cô cúp điện thoại.
Một lát sau cô đau đầu, đưa tay xoa huyệt thái dương.
Nếu biết trước là như thế này thì tối hôm qua cô hẳn là nên quay về Hoàng Gia, Lê Đình Tuấn không có trở lại cô còn phải tiếp tục chịu đựng giam cầm ở nhà họ Phó một đoạn thời gian nữa.
Chưa đến hai ngày sau, Triệu Mai Hoàng đã đến tìm Kiều Phương Hạ.
Chị Phương làm món bánh ngọt cực kỳ ngon cho Kiều Phương Hạ, Triệu Mai Hoàng đã từng ăn một lần nên nhớ mãi, không nhịn được lại đến nữa.
Vài ngày tiếp theo, mỗi ngày cô ấy đều chọn đúng lúc Kiều Phương Hạ ăn bánh ngọt, sau khi ngửi thấy mùi ngọt ngào thơm lừng của sữa truyền ra từ nhà của Phó Viễn Hạo thì cô lập tức đến giúp Kiều Phương Hạ chia sẻ phiền muộn.
Dù sao Kiều Phương Hạ cũng ăn không hết, chỉ sợ qua vài ngày sau khi lên hình thì trông mập quá lại khó coi, cô càng ăn ít lại. Còn Triệu Mai Hoàng lại càng ăn càng nhiều, đúng là việc chia sẻ gánh nặng bữa ăn trong tháng cho Kiều Phương Hạ dời từ Lê Đình Tuấn sang hai vai của cô.
Buổi sáng, hai người dùng xong bữa sáng rồi thì Triệu Mai Hoàng lại nhẹ nhàng xoa bụng, thỏa mãn thở ra một hơi: “Đúng là làm cho người ta muốn mang thai ở cữ ghê!”
“Nếu Phó Thành Đô biết em dễ dụ như thế này thì hẳn là cậu ấy sẽ rất hài lòng đấy!” Kiều Phương Hạ nhìn cô, nói nghiêm túc.
“Ở bên cạnh anh ấy thì em lại không dễ bị dụ như vậy” Triêu Mai Hoàng lập tức cười với Kiều Phương Hạ một tiếng, đôi mắt cô lóe lên sự ranh mãnh.
Lễ đính hôn của cô ấy và Phó Thành Đô cũng đã tổ chức được hai năm rồi mà vẫn chưa kết hôn. Kể từ năm trước những người quen hay không quen với cô ấy đều đang đồn đại cái trò cười này của cô ấy, bảo là sớm muộn gì cô ấy cũng bị người ta từ hôn. Dù sao nhà họ Triệu hôm nay cũng đã khác xưa rồi, nhà họ Phó lại không cần một quân cờ vô dụng.
Trước đây Triệu Mai Hoàng cũng nghĩ là Phó Thành Đô không thích cô, cô ấy cho là anh đang định từ hôn. Người ta nói gì cô ấy cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai, nếu không… tương lai lại làm trò cười cho người ta thì thật là khó coi. Ít ra Triệu Mai Hoàng cô cũng phải giữ lại chút kiêu ngạo của mình chứ.
Mãi đến năm trước cô và Phó Thành Đô xác định quan hệ thì lúc này cô ấy mới yên tâm.
Nhưng mà cái khoản nợ uất ức này Triêu Mai Hoàng cô không thể bỏ qua cho Phó Thành Đô được.
“Vậy em tính đòi lại bằng cách nào?” Kiều Phương Hạ thản nhiên hỏi cô ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT