“Cậu hai. ” Vô Nhật Huy đứng bên cũng bị cái bí mật kinh người này làm chẩn động đến một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, rất lâu sau mới nhẹ nhàng gọi Lệ Đình Tuấn một tiếng.
Lê Đình Tuấn thu ánh nhìn lại, nhìn lại anh ta, nhẹ giọng hỏi: “Anh cảm thấy dáng vẻ của An Dương giống ba tôi không?”
Vô Nhật Huy không dám nói.
Trên thực tế, thật ra lúc Vô Nhật Huy đưa An Dương từ nhà hàng đi, ngay ánh nhìn đầu tiên anh ta đã cảm thấy ngoại hình cô bé giống An Phương Diệp hơn.
Anh ta nhìn đôi mắt kia của An Dương, con người cô bé màu nâu, mắt Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều có màu đen thẳm, đôi mắt của Lệ Quốc Chiến mới có màu nâu, lúc ấy anh ta sửng sốt, bóng dáng thứ hai hiện lên trong đầu là Lệ Quốc Chiến.
Khi đó anh ta cảm thấy chắc chắn mình bị điên rồi, thế mà lại có loại ý tưởng điên rồ này.
Nhưng bây giờ sự thật chứng minh rằng anh ta không điên.
“Bên kia Phó Nhiên nói là báo cáo kiểm tra ADN nhanh nhất ngày mai có thể có” Anh ta cân nhắc vài giây, thấp gọng trả lời.
Đến lúc đó, rốt cuộc Lê Đình Tuấn và An Dương có phải anh em ruột không, chân tướng tự nhiên sẽ được làm rõ.
Lệ Đình Tuấn và anh ta nhìn nhau, anh xoay người ngồi xuống băng ghế chờ bên cạnh không nói lời nào, nét mặt hơi trắng nhợt.
Cũng không biết ngồi bao lâu Vô Nhật Huy bỗng vươn tay đưa điện thoại của mình tới trước mặt Lê Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn ngước mắt liếc nhìn là Phó Nhiên gọi tới.
Anh nhìn chằm chằm tên hiển thị mấy giây mới nhận lấy điện thoại, nhận kết nổi rồi đưa lên tại.
Bỗng nhiên anh nhận ra mình đang sợ nhưng ngay cả anh cũng không hiểu rốt cuộc mình đang sợ cái gì, anh không dám nghe kết quả của Phó Nhiên.
Lệ Đình Tuấn không nói gì, bên kia Phó Nhiên cũng không lên tiếng như thể đang cân nhắc phải nói với anh như thế nào.
“Nói” Sau khi yên lặng một lúc lâu, Lê Đình Tuấn mở miệng trước, nói câu mở đầu.
Phó Nhiên thở dài trả lời: “Bây giờ có một nửa cơ sở dữ liệu rồi, cậu muốn nghe không?”
Lệ Đình Tuấn hơi ngập ngừng, lại thấp giọng nói: “Cậu nói đi”
“Kết quả này có thể hơi sốc, cậu chuẩn bị tinh thần tốt vào.” Phó Nhiên ở đầu kia điện thoại trầm giọng nói.
“Đã có thể xác định cơ bản rằng An Dương không phải con gái cậu, nhưng mà… Con bé và cậu có một đoạn gen trùng khớp nhau, con bé có quan hệ thân thuộc với cậu.”
“Vì ông nội cậu chỉ có một người con là ba cậu, ba cậu không có anh chị em nào khác, gen có khả năng trùng khớp cao như thế chỉ có hai trường hợp, một là ông nội cậu có con riêng bên ngoài”
“Một khả năng khác là… An Dương là con gái của ba cậu, em gái ruột của cậu.”
Lệ Đình Tuấn hơi ngả ra sau nghe Phó Nhiên tiếp tục giải thích kỹ càng tỉ mỉ trong điện thoại, anh mím chặt môi từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Lệ Kiến Đình không thể nào có con riêng, tuổi tác của ông ta lớn như thế, nếu có con riêng thì đã sớm trở về nhận người thân.
Vì thế An Dương quả nhiên là con của An Phương Diệp và Lệ Quốc Chiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT