Chỉ là Kiều Phương Hạ vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, cô chỉ muốn tìm được An Phương Diệp rồi ngay mặt hỏi cho rõ ràng. Cứ kéo dài mãi đến bây giờ vẫn chưa tìm được An Phương Diệp.

Hơn nữa Lệ Quốc Chiến vừa mất nên rốt cuộc An Dương có phải con gái Lệ Quốc Chiến không thì không biết được.

“Sang năm, con bé vừa đủ ba tuổi rưỡi” Cố Dương Hàn lại nhẹ giọng nói với Lệ Đình Tuấn.

Ngay sau đó Lê Đình Tuấn tính toán thời gian một chút, cô bé lớn hơn Đình Trong một tháng.

Cũng tức là lúc An Phương Diệp cuốn gói rời khỏi nhà họ Lệ ra nước ngoài đã có thai hai ba tháng!

Vì thế cô bé rất có thể là con của Lệ Quốc Chiến! Là em gái ruột của anh!

“Bây giờ có thể thả người chưa?” Cố Dương Hàn nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn trầm giọng hỏi.

Lệ Đình Tuấn lại vẫn luôn nhìn chằm chằm An Dương không thôi, giống như muốn từ gương mặt cô bé nhìn ra điều gì đó.

Anh vốn nghĩ rằng An Dương không phải con gái của anh thì cũng là con của Cố Dương Hàn nên cho tới nay anh chỉ quan sát xem dáng dấp cổ bé giống Cố Dương Hàn hay giống anh hơn.

Nhưng giờ phút này anh chợt phát hiện ra, mắt của An Dương rất giống Lệ Quốc Chiến, xương lông mày của Lệ Quốc Chiến khá gần mắt, lông mày hơi nhọn, mặt mày hiện vẻ sắc sảo, An Dương cũng như thế.

Cố Dương Hàn thấy Lê Đình Tuấn không lên tiếng, một lúc lâu sau bèn nhẹ giọng nói với Mặc Hàn Bảo: “Đi thôi.”

Ba người vừa mới đi tới trước thang máy, Lê Đình Tuấn bỗng nhiên mở miệng, kêu một tiếng: “An Dương!”

An Dương ở trong lòng Mặc Hàn Bảo vô thức quay đầu nhìn anh.

Đôi môi mỏng của Lê Đình Tuấn căng ra, sau hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Em về với anh có được không?”

“Không muốn!” Ngay sau đó An Dương lắc đầu mạnh.

Không có ai xác định cô bé chắc chắn là em gái ruột của Lê Đình Tuấn, nếu báo cáo kiểm tra DNA cho rằng cô bé không phải em gái của Lê Đình Tuấn, người kinh khủng như anh nói không chừng sẽ cắt đầu lưỡi cô bé thật mất.

Cô bé không thèm về với Lệ Đình Tuấn, quá đáng sợ.

Mặc Hàn Bảo đã từng nói với cô bé, chỉ cần cô bé an toàn thì sẽ không tạo thêm phiền phức khiến Kiều Phương Hạ lo lắng, giờ Kiều Phương Hạ đã không còn bé cưng, An Dương không muốn Kiều Phương Hạ vì chuyện của cô bé mà lo lắng sợ hãi nữa.

Rất hiển nhiên An Dương ở chỗ của Lê Đình Tuấn cũng không an toàn nên cô bé không thèm về nhà họ Lệ với anh.

Đáy mắt Lệ Đình Tuấn hơi lóe lên.

Không chờ anh nói tiếp điều gì An Dương vươn tay ôm cổ Mặc Hàn Bảo, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chúng ta đi thôi, con không muốn nhìn thấy anh ta.”

Cuối cùng Mặc Hàn Bảo lạnh nhạt quét mắt nhìn Lê Đình Tuấn rồi xoay người ôm An Dương vào thang máy.

Vệ sĩ bên cạnh nghe nói An Dương có thể là em gái ruột của Lê Đình Tuấn cũng không dám tiếp tục cản, trơ mắt nhìn bọn họ vào thang máy.

Trên hành lang trống không, Lê Đình Tuấn chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm về phía thang máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play