Hứa Phi Phàm đi ra khỏi cửa lớn của phòng trưng bày nghệ thuật thì thở phào một hơi, sau đó tiếp tục nói chuyện với Kiều Phương Hạ:
“Bây giờ tôi đang quay trở lại khách sạn, lát nữa cô và tôi cùng nhau đi tới phòng hội nghị”
Anh ta đi lên trên tầng, gõ cửa phòng đối diện.
Kiều Phương Hạ nhìn ra ngoài cửa qua mắt mèo, sau khi xác định ở trên hành lang không có người thì cô mới khoác chính áo sơ mi không chỉnh tề đi ra ngoài.
Hứa Phi Phàm quét mắt nhìn từ trên xuống dưới bộ quần áo của Kiều Phương Hạ, gương mặt của anh ta ghét bỏ nhăn thành một cục:
“Có phải Lê Đình Tuấn chưa từng học qua việc cởi quần áo hay không? Anh ta là người tàn tật à?”
Kiều Phương Hạ túm chặt lấy chiếc áo khoác, mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Phi Phàm không nói lời nào cả.
Hứa Phi Phàm lấy chìa khóa phòng của mình ra, sau đó dẫn Kiều Phương Hạ đi vào.
Anh ta chỉ mới quay người đi rót một cốc trà thôi thì đã không thấy Kiều Phương Hạ đầu nữa rồi.
Anh ta nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ thì thấy Kiều Phương Hạ đã bò từ cửa sổ vào trong phòng của Đình Trung.
Anh ta dứt khoát vào trong phòng mình ngồi vừa uống trà vừa đợi chờ Kiều Phương Hạ, ước chừng mười phút đồng hồ sau thì Kiều Phương Hạ đã thay xong quần áo và tới gõ cửa phòng Hứa Phi Phàm. Cô đứng ở cửa phòng và nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Trong lúc nói chuyện thì cô đặt va li của mình ở đó luôn.
Hứa Phi Phàm liếc nhìn bộ vest đen sạch sẽ chỉnh tề mà cô vừa mới thay thì nói: “Giống bộ dạng con người rồi đó, nhìn cô vừa nãy không khác gì một người phụ nữ vừa vấp phải sa ngã vậy.”
“Anh nói ít mấy câu thì anh sẽ chết à” Kiều Phương Hạ búi thấp tóc, cô nhăn mày quay đầu lại hỏi anh ra.
Hứa Phi Phàm sau khi bị Đình Trung sỉ nhục thì trong lòng có chút không thoải mái, cho nên mồm miệng cũng vô giác cay độc hơn chút.
Nghĩ tới điều này anh ta vội mở điện thoại ra rồi ấn vào album ảnh sau đó đưa cho Kiều Phương Hạ và hỏi: “Giống tôi không?”
Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn hình tượng nặn bằng đất sét, không kìm được mỉm cười: “Giống tám phần đó, tôi cảm thấy Mạn Phi rất có thiên phú với nghệ thuật, xứng đáng để được bồi dưỡng đó.”
“..” Hứa Phi Phàm lại tỉ mỉ nhìn lại một chút, sau đó lại so sánh nhìn mình ở trong gương mà ở trong ảnh rồi nói: “Tôi xấu như vậy à?”.
Trong lúc nói chuyện thì Kiều Phương Hạ đã đi ra khỏi cửa rồi. Anh ta vội vàng đuổi theo sau nhưng mà vẫn kiên trì hỏi: “Chẳng nhẽ hình ảnh ở trong gương của tôi lại khác với hình ảnh tôi trong mắt các người như vậy sao?
Kiều Phương Hạ không thèm để ý tới anh ta, cô lấy thỏi son ở trong túi xách ra sau đó soi gương ở trong thang máy rồi đánh một chút lên môi.
Hai người đi ra khỏi khách sạn vừa khéo ở phía đó không xa có một tiệm thuốc. Kiều Phương Hạ nghĩ gì đó, sau đó xoay người đi về hướng hiệu thuốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT