Nhưng nếu như thông tin nội bộ này của Đường Nguyên Khiết Đan thông báo sớm hơn một chút nữa thì có lẽ tôi ngày hôm qua Kiều Phương Hạ cũng sẽ không bị giày vò tới tận trời sáng mới được ngủ.
“Muộn rồi.” Kiều Phương Hạ chỉ trả lời hai chữ đó.
Điện thoại lại rung lên, Kiều Phương Hạ nhìn một chút thì ra là tin nhắn của Lê Đình Tuấn.
“Tối hôm nay cùng nhau đón giao thừa, nhớ chiều nay nghỉ ngơi nhiều vào.”
Lúc này Kiều Phương Hạ mới chú ý tới thì ra ngày mai chính là ngày mồng một tháng một.
Cô ẩn chiếc eo đang mỏi nhức của mình, không kìm được nhíu chặt lông mày lại.
Nếu như hôm nay Lê Đình Tuấn lại giày vò cô nữa thì cái mạng nhỏ này của cô sợ rằng khó mà giữ được.
Cô không thèm để ý tới Lê Đình Tuấn, sau khi rửa mặt mũi xong thì lại ăn thêm một chút đồ ăn, rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi một lúc.
Lúc chưa tỉnh dậy thì điện thoại lại rung lên một hồi là cô thức giấc.
Là Hứa Phi Phàm gọi điện thoại tới.
Cô nhắn mày nhận điện thoại, sau đó hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Lệ Đình Tuấn có ở bên cạnh cô không?” Hứa Phi Phàm trực tiếp hỏi cô.
Kiều Phương Hạ hơi sững người một chút, sau đó ngượng ngùng trả lời: “Anh ấy không có đây.”
“Cô đi ra ngoài một chuyến đi, Từ Xán Dương nói rằng khoản tiền đầu tư lần này của công ty nếu như không có cô thì sẽ không lấy được, Đối phương nói rằng muốn nghe ý kiến chính” Hứa Phi Phàm nghiêm túc nói chuyện với Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ từ trên giường ngồi dậy, sau đó nhìn quần áo đã bị xé rách nát của mình.
Cô nghĩ ngợi một lúc sau đó hỏi anh ta: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Đang ở phía đối diện phòng trưng bày nghệ thuật cùng Mạn Phi nặn đất sét”
Giọng nói của Hứa Phi Phàm có chút không kiên nhẫn.
Trong lúc nói chuyện thì anh ta nhìn về phía Mạn Phi đang đặn đất sét, sau đó lại nhìn về phía Đình Trung cũng đang nặn đất sét ở phía đối diện, sau đó ghét bỏ nói: “Nặn xấu chết đi được.”
Đình Trung đứng dậy, liếc mắt nhìn về phía Mạn Phi sau đó ồm ồm nói:
“Chú xấu xa, không ngờ chủ trưởng thành lại có bộ dạng này.”
Thầy giáo bảo bọn họ dùng đất sét để nặn một người thân trong gia đình, người mà Mạn Phi nặn chính là Hứa Phi Phàm.
“..” Hứa Phi Phàn nhíu chặt lông mày lại sau đó trừng mắt nhìn Đình Trung.
Mồn miệng của đứa bé này quả thật rất ác độc! Nói chuyện tuy không mạch lạc, nhưng lại có sức sát thương với người khác rất lớn!
Anh ta đứng dậy đi tới phía Vô Nhật Huy đang đứng ở bên cạnh và nói:
“Làm phiền người anh em rồi, tôi giao Mạn Phi cho anh trong một lúc nhé.”
Vô Nhật Huy còn chưa đồng ý vừa mới đặt hình tượng đất nặn ở trên tay xuống thì quay đầu lại đã thấy Hứa Phi Phàm chạy đi mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT