Cô đã không thể phân biệt được đó là mơ hay thực, trong mơ hồ cô nhìn thấy
Ánh mắt của người đó lướt qua vai Lệ Đình Tuấn nhìn thẳng vào cô.
Kiều Phương Hạ lạnh người trước ánh mắt này, cô bất thình lình tỉnh dậy.
Khi cô mở mắt ra, ánh sáng gai mắt chiếu vào mắt cô.
Cô thở hổn hển, cảm giác toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, mất một lúc sau ánh mắt mới tập trung trở lại.
Bên giường, Lê Đình Tuần phát hiện Kiều Phương Hạ đã tỉnh, anh lập tức bật dậy, cúi người dựa gần Kiều Phương Hạ.
“Mơ phải ác mộng hả?” Bàn tay ấm áp của Lê Đình Tuấn lướt nhẹ trên vầng trán đầy mồ hôi lạnh của Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng hỏi.
Kiều Phương Hạ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sự đau đớn trên người cô là thật, giống như có một tiếng súng làm đánh thức vết thương cũ trong lòng lúc còn nhỏ của cô. Thế nhưng nỗi đau này lại không đến mức quá kinh khủng làm cho sự đau đớn trong giấc mơ của cô dường như càng trở nên chân thật hơn.
Cô lặng lẽ không nói lời nào nhìn vào Lê Đình Tuấn đang ân cần với ánh mắt đầy sự quan tâm tới mình, chắc là cô đã hôn mê được hai ngày, những sợi râu dưới cằm của anh dường như mọc dài và nhiều thêm làm cho dáng vẻ của anh có chút trở nên cô độc hơn.
Bác sĩ nghe thấy tiếng ấn chuông của Lê Đình Tuấn bèn vội vã lật đật chạy qua.
Kiều Phương Hạ đã tỉnh lại được vài phút nhưng vẫn chẳng nói một câu nào, cô chỉ nhìn chằm chằm vào bác sĩ và y tá đang giúp mình làm các bài kiểm tra sức khỏe.
Cô ngước ánh mắt nhìn vào Lê Đình Tuấn đang đứng đằng sau bác sĩ, rất lâu sau cô mới cất giọng nói khàn khàn của mình lên, hỏi anh: “Anh ấy đâu?”
Lê Đình Tuấn biết “anh ấy” trong câu nói vừa rồi của cô là đang ám chỉ ai.
Anh ngơ người ra vài giây rồi mới trầm giọng khẽ trả lời lại: “Yên tâm, vẫn chưa chết”
“Arthur cũng vẫn chưa chết” Anh nghĩ trong giây lát rồi lại tiếp lời.
Hơn nữa Kiều Phương Hạ bị thương còn nặng hơn Cố Dương Hàn, vậy mà câu nói đầu tiên của Kiều Phương Hạ khi tỉnh lại lại là hỏi về tình hình của Cổ Dương Hàn.
Tâm trạng đang lo lắng của Kiều Phương Hạ lúc này mới dịu xuống.
Bọn họ không sao là tốt rồi.
Tuy nhiên cũng là do anh quá sơ suất nên mới xảy ra chuyện như vậy, là lỗi của anh, cho nên mặc dù trong lòng anh rất khó chịu nhưng cũng không dám nói gì cả.
Cho đến khi chắc chắn tình trạng của Kiều Phương Hạ không có vấn đề gì nghiêm trọng, sau khi bác sĩ đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ. Lê Đình Tuấn mới tiến lại gần ngồi trên mép giường bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT