Ba người Tế Du đợi đến khuya cũng không thấy bọn họ trở về.
12 giờ vừa điểm, Lăng Niên liền đứng dậy đi về phòng ngủ, "Xem chừng bọn họ chơi rất vui."
"Cũng không chịu nhận truyền tin..." Tế Du thở dài một hơi, cũng đứng dậy, "Hi Nam, đi thôi, chúng ta về phòng."
Mới từ phi thuyền Diệp An xuống, bọn họ cũng không tin mình còn có thể gặp nguy hiểm nào nữa, huống hồ đây là sao Thác Bang, còn ở trong trường quân đội Thừa Dương.
Nghĩ như vậy liền an tâm, ba người sửa soạn quay về phòng nghỉ ngơi.
Ở một phòng ký túc xá khác, Swarin mỉm cười thu thập phần thưởng nhận được khi qua màn trong trò chơi ở vườn hoa trên không với các đồng đội lúc chiều.
Bạn cùng phòng của hắn liếc mắt nhìn nhau, "Swarin, cậu ở chung với bọn họ thế nào?"
Thực ra câu này hỏi cũng như không, chỉ cần là người quen biết Swarin đều có thể nhìn ra thay đổi của hắn, trở nên cởi mở vui vẻ hơn rất nhiều. Đối với một người hướng nội nhiều năm lại hay ngại ngùng mà nói, biến hóa như thế làm cho bạn cùng phòng của hắn cảm thấy kinh ngạc.
"Rất tốt, chúng tôi ở chung rất tốt," Swarin nghiêm túc nói, "Bọn họ đều là người rất tốt, chúng tôi ở chung với nhau rất vui vẻ."
Bạn cùng phòng vây quanh hắn tò mò, "Mà mấy người mạnh đều có chút tự kiêu, bọn họ có gì kỳ quặc không thể hiện ra ngoài không?"
"Không có," Swarin không chút do dự lắc đầu, "Tất nhiên bọn họ không có, bọn họ là đồng đội giỏi nhất thế giới, là người tốt nhất!"
Thái độ bênh vực của Swarin với đội Mộng Chi quả thực khiến bạn cùng phòng nghi ngờ hắn liệu có bị đồng đội tẩy não hay không, "Không thể nào, ngay cả loại khuyết điểm như ai khó chịu nhất hay ai nhát gan nhất cũng không có á?"
Cái này đương nhiên... Có.
Nhưng Swarin cực kỳ giữ gìn hình tượng cho đồng đội, "Không có."
Trước hình tượng luôn thành thực đáng tin cậy của hắn, bạn cùng phòng chẳng hoài nghi lời hắn nói chút nào. Chỉ là trước giờ không ngờ rằng đội Mộng Chi lại hoàn hảo đến vậy, thổn thức, "Thực lực mạnh đã đành, người còn đẹp trai nữa, đẹp trai thì thôi đi, còn không có khuyết điểm nào nữa chứ."
Swarin không chỉ thích ăn cơm chó, hắn còn thích nghe người khác khen đồng đội của mình, nghe bọn họ khen đồng đội làm tâm trạng lúc này của hắn rất tốt, nụ cười càng lúc càng tươi.
Nhưng mà người được khen nhiều nhất vẫn là Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành.
Không chỉ vì tinh thần lực của hai người mạnh nhất tiểu đội, mà còn vì hai người họ là người chủ lực tấn công giết chết thú vỏ kiếm cái.
Bọn họ cũng xem đội Mộng Chi thi đấu, nói với vẻ tự hào, "Mười người thăng hạng ở sao Trú Lưu thì trường chúng ta chiếm hết bảy người, đây là thành tích rất tốt."
Khiến người ta giật mình nhất chính là toàn bộ thành viên đội Mộng Chi không ai bị đào thải!
Nhưng mà toàn bộ người xem phát sóng trực tiếp không có bất kỳ nghi ngờ nào với chuyện này, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra khoảng cách thực lực giữa bọn họ và những người khác.
"Nhưng mà tôi thấy rất nhiều chủ đề trên mạng liên quan đến Cố Vấn Thành và Lý Tấu Tinh," một người bạn cùng phòng trong đó xem thường, "Mấy người đó xem tình anh em giữa đàn ông chúng ta quá đơn giản, không chỉ là truyền một hơi dưới nước, nếu như anh em của chúng ta gặp chuyện nguy hiểm gì, đừng nói là hôn một cái, vì cậu ấy mà làm phụ nữ cũng có thể!"
"Đúng vậy, có thế thôi mà cũng chuyện bé xé ra to, như thể bọn họ sẽ vì cái hôn cứu đồng đội độ kia mà chẳng dám nhìn mặt nhau vậy."
Tam quan của Swarin đã bị những lời nói hùng hồn này làm vỡ nát, hóa ra đây mới chính là tình bạn giữa các chàng trai?
Hắn mang theo thắc mắc này đi ngủ, sáng sớm hôm sau liền đi tìm bọn Tế Du. Mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Vấn Thành đè Lý Tấu Tinh lên tường, giam đối phương lại trong vòng tay của mình.
Lý Tấu Tinh quay mặt đi, gương mặt tuấn tú đầy vẻ ngượng ngùng, "Đừng như vậy, Vấn Thành."
Vành tai anh ửng hồng, dáng vẻ thẹn thùng ngay thẳng này khiến Cố Vấn Thành thích vô cùng, đè anh lại rồi không ngừng sấn tới, mạnh mẽ ép sát đến khi chỉ còn cách chừng mấy centimet mới dừng lại, "Cục cưng, quan hệ cũng đã xác lập rồi mà em còn kiên trì với cái hiệp ước mười ngày kia à?"
Cái tư thế này khiến Cố Vấn Thành chẳng dùng được lực, toàn thân hắn như nhũn ra, chỉ có thể dựa vào tinh thần lực vô hình chống đỡ, cưỡng ép Lý Tấu Tinh hoàn toàn đồng ý quan hệ giữa bọn họ.
Lý Tấu Tinh cúi đầu xuống, có thể trông thấy những dấu vết anh lưu lại từ cổ áo của hắn, "..."
Rất điên cuồng.
Chỗ nên sưng đều sưng hết lên, những chỗ bị sử dụng quá độ thì đang được NK-03 chữa trị, những vết tích còn lại này đều là chứng cứ của sự điên cuồng tối qua.
Một đêm.
Một đêm dằn vặt chết người.
Anh cũng đã nhiều lần chứng thực, rằng hõm eo của Cố Vấn Thành có thể chứa được mấy giọt mồ hôi.
Tầm mắt anh đặt trên người Cố Vấn Thành, điều này khiến Cố Vấn Thành cực kỳ thỏa mãn, mỉm cười khiêu khích, "Tối qua đã để em ăn cả đêm rồi, sao giờ vẫn còn nhìn chứ?"
"Bởi vì nó quá đáng thương," Lý Tấu Tinh vội ho một tiếng, "Bây giờ còn đau không?"
Cố Vấn Thành lộ ra vẻ mặt hồi tưởng lại dư vị, "Yên tâm, tôi rất khỏe. Nếu như em còn thấy chưa đủ thì đêm nay tôi có thể cùng em thêm một đêm nữa."
Trên mạng nói rất đúng, không có đất xấu chỉ có trâu mệt. Cố Vấn Thành cảm thán trong lòng, hiện tại hắn cảm thấy rất tốt, không biết liệu Lý Tấu Tinh có thực sự mệt chết vào một ngày nào đó trong tương lai hay không.
Dù sao đối phương tuổi trẻ khí thịnh, tốc độ nhanh lại kéo dài.
Lý Tấu Tinh vẫn còn ngượng ngùng, "... Tôi đủ rồi."
"Em yêu đừng có cố nhịn," Cố Vấn Thành hạ thấp giọng, "Dù sao chúng ta cũng đã gạo nấu thành cơm thành người yêu rồi."
Sau khi thật sự xác lập quan hệ, ánh mắt nhìn nhau luôn mang vẻ lưu luyến, trong không khí bốc lên mùi vị khiến người ta tê dại, trong đầu không ngừng thoáng hiện những hình ảnh vụn vặt vào tối qua, thân thể vẫn còn ghi nhớ cảm giác như quên hết tất cả đi kia.
Thậm chí bây giờ, thỏa mãn vẫn còn đó, khát vọng lại càng bức thiết kịch liệt hơn.
Làm sao cho đủ, không đủ được.
Hình xăm sau lưng Lý Tấu Tinh, Cố Vấn Thành yêu chết nơi đó. Khi chàng trai đè nén kích động khiến cơ lưng căng lên, hình xăm kia như sống dậy trên người anh.
Cả phòng như bừng sức sống, không ai dừng lại được.
Cố Vấn Thành liếm liếm môi, bờ môi sưng tấy, "Em thích ở cùng tôi, đúng không?"
Hắn từng bước ép sát Lý Tấu Tinh, đôi môi lưu luyến bên mặt không ngừng tới gần. Lý Tấu Tinh bị hắn trêu chọc, anh càng trốn Cố Vấn Thành lại càng bạo gan.
Trái cây mây mẩy hoàn toàn chín mùi, hương vị và cám dỗ thấm từ trong ra ngoài. Lý Tấu Tinh cực kỳ hưởng thụ, thích thú đỏ bừng đôi tai, chọc cho tâm can Cố Vấn Thành run rẩy.
Giọng Swarin yếu ớt, "Chào buổi sáng?"
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành cùng quay đầu nhìn hắn, bầu không khí im lặng ba giây, kế đó tự nhiên buông người yêu nhỏ của mình ra.
Động tác này đụng đến phía sau Cố Vấn Thành, mặc dù không bị thương nhưng cảm giác dị vật lấp đầy vẫn chưa tiêu tan.
Nhưng chết ở chỗ là, Cố Vấn Thành vất vả mãi mới cảm giác chỗ đó lớn thêm được một chút, kết quả sáng sớm nay lúc Lý Tấu Tinh kiểm tra vết thương cho hắn thì phát hiện dưới tác dụng của NK-03 chỗ kia lại trở về hình dáng ban đầu.
Vẻ mặt lúc đó của Lý Tấu Tinh rất phức tạp, vui sướng hòa lẫn nặng nề, lần đầu biết NK-03 là loại thuốc thần kỳ gì.
Vì nếu cứ mãi thế này, vậy thì sẽ mãi mãi vừa đau vừa sướng.
Sướng càng thêm sướng.
Phần lớn tiểu thụ đều muốn được như vậy, kết quả chuyện này lại rơi vào trên người Cố Vấn Thành luôn muốn phía sau lớn bằng phía trước.
"Chào buổi sáng," Lý Tấu Tinh đứng đắn vẫy tay chào hỏi Swarin, "Đừng để ý, chúng tôi đang diễn tập kịch bản."
Thật là đáng yêu.
Cố Vấn Thành nhìn theo tay anh, cảm thấy lòng mình rộn ràng xao động.
Swarin thắc mắc, "Kịch bản?"
"Vấn Thành muốn đôi nhẫn thực vật Nhụy Hoa Vĩnh Cửu kia," Lý Tấu Tinh dẫn hắn đi về phía bàn ăn, "Cậu ấy không có bạn gái, không thể làm gì khác hơn là mượn tôi dùng. Ăn sáng chưa?"
"Chưa," Swarin mím môi nở nụ cười, ngồi xuống bàn ăn, "Bọn Tế Du đâu?"
"Đang dậy," Cố Vấn Thành lười biếng ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt đẹp đảo quanh trên người Lý Tấu Tinh, "Swarin, cậu thấy tôi và Tấu Tinh hợp tác có thể giành được giải cặp đôi đẹp nhất không?"
Lúc này Swarin mới hiểu ra ý mượn dùng mà Lý Tấu Tinh nói là gì. Hắn nhớ tới câu nói "Lúc cần thiết tôi cũng có thể làm người phụ nữ của anh em" mà bạn cùng phòng nói tối qua, bây giờ lại rất bình tĩnh, tiếp thu rất nhanh, "Đương nhiên có thể."
Nhưng mà, "Các cậu đều là con trai, ban tổ chức sẽ để cho các cậu tham gia sao?"
Hơn nữa luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nếu như cần, Vấn Thành đẹp trai như vậy, phải có nữ sinh nguyện ý dự thi cùng cậu ấy mới đúng.
Tại sao lại muốn tăng độ thêm khó đi tìm Tấu Tinh chứ?
Lý Tấu Tinh nhíu mày, bưng đồ ăn nóng hổi từ phòng bếp ra, "Luôn có biện pháp giải quyết."
Ngài cướp vũ trụ muốn tham gia thi đấu, ai có thể ngăn chứ?
Mùi đồ ăn khiến Swarin không nghĩ tiếp được nữa, sau khi nếm một muỗng cháo thì ngạc nhiên, "Ngon quá đi mất!"
Ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Cố Vấn Thành, "Vấn Thành, là cậu nấu à?"
Cố Vấn Thành mang theo nụ cười trên mặt gật gật đầu, đây là ăn mừng.
Swarin đắm chìm trong mỹ vị và cảm động, ba người Tế Du từ trong phòng đi ra vẫn còn buồn ngủ, nhanh chóng hoàn hồn trong mùi đồ ăn ngon, gia nhập đội ngũ cướp ăn.
"Tối qua mấy cậu đi đâu vậy?" Hi Nam nhét một miệng đồ ăn, lúng búng, "Bọn tôi đợi mấy cậu rất lâu đó!"
Hóa ra lúc bọn họ làm việc bên trong ở bên ngoài vẫn luôn có người chờ đợi ư?
Lý Tấu Tinh cảm tạ tác dụng vạn năng của tinh thần lực tự đáy lòng, "Đi tản bộ, quên mất thời gian."
Lăng Niên nghi ngờ quan sát, Lý Tấu Tinh thản nhiên, tản bộ trên giường không được sao?
Tinh thần lực cũng tản bộ trong cơ thể Cố Vấn Thành mà.
Lăng Niên thu tầm mắt lại, tao nhã nhanh chóng dùng đồ ăn trước mặt mình, "Trên cổ cậu là gì vậy?"
Những người khác tò mò nhìn về phía cổ Lý Tấu Tinh, nơi yết hầu có một dấu răng lúc ẩn lúc hiện, còn có rất nhiều chấm nhỏ màu đỏ.
"Cậu bị dị ứng hả?" Tế Du lo âu nhíu nhíu mày, "Dị ứng với gì vậy?"
Lý Tấu Tinh vô thức che kín cổ lại, còn chưa kịp nói các đồng đội đã vội la lên, "Trên ngón tay cũng có chấm đỏ với dấu răng!"
Cố Vấn Thành không được tự nhiên quay mặt đi, mặt hơi ửng hồng.
Các đồng đội đơn thuần cũng không tra cứu sâu chuyện này, Lý Tấu Tinh nói mấy câu lừa gạt. Sau khi ăn xong bọn họ chuẩn bị tới phòng huấn luyện, nhưng lại đột nhiên nhận được lời mời kết nối của hoàng tử nhỏ Yinsa.
Yêu cầu được gửi tới quang não của Lý Tấu Tinh. Đội Mộng Chi hai mắt nhìn nhau, không biết hoàng tử nhỏ tìm bọn họ có chuyện gì.
Lý Tấu Tinh ấn nhận, trên màn hình liền hiện ra khuôn mặt với má lúm ẩn hiện của hoàng tử nhỏ.
"Chào buổi sáng," Yinsa cong mắt cười, "Hi vọng không làm lỡ thời gian của các anh."
"Cũng không có," Lý Tấu Tinh, "Anh có chuyện gì không?"
"Các anh quen thượng tá Romond không?" Hoàng tử nhỏ hỏi.
Mấy người cùng lắc lắc đầu.
Yinsa hiểu rõ, cậu che miệng cười hồi lâu, cuối cùng tiết lộ: "Nói cho các anh biết sớm để chuẩn bị cho tốt, tối nay anh em sẽ thay mặt cha mời các anh tới dự dạ tiệc trong cung, hi vọng đêm nay chúng ta sẽ có một bữa tối vui vẻ."
Chờ sau khi cậu ngắt liên lạc, mấy người đứng tại chỗ vô thức chìm vào im lặng.
Vì mới vừa trải qua chuyện Kim Địch nên bọn họ đang trong giai đoạn nhạy cảm với các loại tin tức bên ngoài, ngay cả Hi Nam cũng học được cách suy xét nhiều hơn về những ẩn ý trong lời nói của người khác.
Thanh danh thượng tá Romond bọn họ đã từng nghe qua, là kiểu huấn luyện đội quân ma quỷ, đội ngũ anh ta dẫn dắt là đội thăng cấp nhanh nhất trong đế quốc, chuyên thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm nhất.
Nhưng tại sao hoàng tử nhỏ Yinsa lại nhắc tới anh ta?
Tại sao hoàng tử Nico lại muốn mời bọn họ cùng ăn tối?
"Được rồi các anh em," Cố Vấn Thành thả tay xuống, "Bữa tối hôm nay, các cậu không nếm được tay nghề của tôi rồi."
Các đồng đội kêu rên, ai cũng than thở.
"Hơn nữa," Lăng Niên xem xong tư liệu về thượng tá Romond, cũng thở dài, "Cả ngày hôm nay các cậu còn phải học tập lễ nghi dùng bữa của hoàng gia, không cần tới phòng huấn luyện nữa."
Còn cần lễ phục thích hợp, đủ loại chuyện cần phải chuẩn bị choán đầy đầu Lăng Niên.
Đau đầu.
Một đám người theo Lăng Niên chịu đủ dày vò. Mười hai giờ trưa hoàng tử Nico dùng danh nghĩa Kate đại đế gửi lời mời tới bọn họ, ba giờ chiều phi thuyền hoàng gia đã dừng trước cổng trường quân đội Thừa Dương.
Phi thuyền mang huy hiệu hoàng gia vừa xuất hiện liền kinh động đến cấp cao của trường học, khi lãnh đạo nhà trường vội vã chạy tới mới biết hóa ra hoàng thất mời đội Mộng Chi vào hoàng cung ăn tối.
Bọn họ che giấu khiếp sợ, xua học sinh hóng hớt xung quanh đi, phái người đi giục đội Mộng Chi.
Không lâu sau đoàn người đội Mộng Chi chạy tới.
Sáu chàng trai giờ khắc này ăn bận cực kỳ thu hút, thay đồng phục khoác lên bộ vest màu đen, vóc người sinh viên trường quân đội mặc gì vào cũng cao dong dỏng. Lãnh đạo nhà trường nhìn bọn họ bèn âm thầm gật gật đầu, mặt đầy ý cười tiễn người đi.
Hoàng thất mời học sinh của bọn họ cùng dùng bữa tối, đây là chuyện làm cả trường học cảm thấy vinh dự.
Sao Thủ đô cách sao Thác Bang không xa, nhưng cứ bay thẳng thì sẽ bỏ lỡ bữa tối nên sau khi bọn anh lên thuyền đội hộ vệ liền khởi động bước nhảy không gian, sau mười phút liền đưa bọn họ đến hoàng cung ở sao Thủ đô.
Hoàng tử nhỏ Yinsa dẫn người đích thân chờ bọn họ, sau khi trông thấy bọn họ liền khen không dứt miệng, "Hình như các anh cao hơn so với lần gặp trước đó."
Con trai đều quan tâm đến chiều cao, đội Mộng Chi vốn muốn khen trở lại, nhưng vừa nhìn chiều cao chẳng chút thay đổi của hoàng tử nhỏ Yinsa bèn ăn ý ngậm miệng.
"Thi đấu lần trước của các anh em xem từ đầu tới cuối luôn đó," Yinsa, "Không thể không nói lời cảm ơn với các anh, cảm ơn các anh đã chăm sóc học sinh Học viện Hoàng gia của chúng em."
Người cậu nói đến dĩ nhiên là Nhậm Doanh Doanh, Hi Nam oán giận: "Trông bộ dáng nhút nhát thế mà không ngờ lúc nghe Tấu Tinh kể chuyện ma tôi lại bại dưới tay cô ta."
Các đồng đội liếc hắn một cái, thầm nghĩ cậu khóc lóc thế kia thì ai mà chẳng hơn cậu chứ?
Yinsa nhìn thẳng vào Cố Vấn Thành, nhịn không khỏi tò mò, "Vấn Thành thân mến, em nghe được không ít chuyện giữa Nhậm Thanh Anh và anh ở trường, nghe nói cô ta điên cuồng si mê anh?"
Rõ ràng hoàng tử điện hạ mang vẻ cười trên nỗi đau của người khác, Cố Vấn Thành khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: "Hoàng tử điện hạ chớ nói lung tung, dẫu sao trong lòng tôi cũng còn có người yêu đặt trên đầu tim mà chiều chuộng, nếu để cậu ấy nghe được mấy tin đồn này không biết phải khó chịu cỡ nào. Còn nữa, dục vọng chiếm hữu của cục cưng nhà tôi rất cao, chuyện này thường thường khiến tôi cảm thấy khốn khổ."
Lý Tấu Tinh liếc mắt nhìn hắn, Cố Vấn Thành nháy mắt với anh mấy cái.
Cố Vấn Thành mong ham muốn chiếm hữu của Lý Tấu Tinh với hắn thật sự cao như vậy.
Yinsa mở to hai mắt, "Anh có bạn gái rồi ư?"
Cố Vấn Thành chỉ cười không nói gì.
Trên đầu các đồng đội viết đầy dấu chấm hỏi, cuối cùng cho ra kết luận Cố Vấn Thành đang giả vờ.
Bạn gái ở đâu, bạn gái trong mơ à?
Phỏng chừng đang tìm lý do từ chối, không thể tin là thật.
Trong phòng ăn nguy nga lộng lẫy, bệ hạ Kate đang mỉm cười nhìn bọn họ đi tới.
Đoàn người hành lễ với ông, sau đó ngồi xuống cùng sứ giả. Hai vị hoàng tử và một vị công chúa ngồi bên tay trái hoàng đế bệ hạ, lúc đội Mộng Chi ngồi xuống chỗ gần nhất bên tay phải bệ hạ Kate đã có một vị tướng cấp cao đang ngồi.
Khi bọn họ nhìn thấy vị tướng này liền nhận ra đây là thượng tá Romond.
Romond có diện mạo thân thiện dễ gần nhưng khí thế lại rất uy nghiêm, gật gật đầu chào hỏi bọn họ, âm thầm quan sát mấy người.
"Không cần câu nệ," hoàng đế bệ hạ cười ha ha, "Gia đình chúng ta nói rất nhiều lúc ăn, ngoại trừ Romond với các ngươi là lần đầu gặp mặt nhau thì những người khác đều không phải lần đầu gặp, cứ tự nhiên đi."
"Vâng ạ."
Lý Tấu Tinh chẳng có cảm giác đặc biệt gì với hoàng thất, vì trong quan niệm của anh không có khái niệm hoàng gia, bởi vậy nên rất thoải mái, cử chỉ hợp tình tự nhiên vô cùng.
Cố Vấn Thành thích anh như vậy, không khống chế được dính chặt tầm mắt vào trên người mặt trời nhỏ đang tỏa sáng lấp lánh của hắn. Lý Tấu Tinh lập tức nhỏ giọng hỏi ngay từ lần đầu hắn nhìn sang: "Đệm mềm có được không?"
Cảm giác lúc nào cũng được quan tâm, được đối phương đặt trong lòng đặc biệt ngọt ngào, Cố Vấn Thành gật gật đầu, đè khóe miệng đang cong lên xuống, "Cảm ơn quan tâm, tôi rất khỏe."
"Nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói," Lý Tấu Tinh lo lắng nhìn hắn, "Nhớ đừng ăn cay."
Ôi trời.
Người yêu của hắn tốt nhất thế giới luôn, rõ ràng anh mới là bên chịu đựng nhưng sau một đêm cày cuốc vẫn luôn quan tâm đến hắn.
Hoàng tử Nico cười nói: "Tôi nghe cậu kể chuyện ma, thế giới quan kia thật khiến người ta mở mang tầm mắt."
"Anh muốn nghe không?" Lý Tấu Tinh cười, "Mấy câu chuyện kia cũng là tôi tình cờ nghe được từ người khác thôi."
Hoàng tử Nico rục rịch, nhưng nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của cha đành phải giữ lại mặt mũi cho hoàng đế bệ hạ, tiếc nuối nói: "Lần sau đi, lần sau nhất định phải trải nghiệm cảm giác nghe chuyện ma tại hiện trường."
Đồ ăn vẫn chưa được dọn lên. Để không mạo phạm công chúa sáu chàng trai đội Mộng Chi căn bản không nhìn về phía công chúa dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng không ngờ rằng một lát sau công chúa điện hạ lại nhấc làn váy đến trước mặt Lý Tấu Tinh, mỉm cười mời anh khiêu vũ, "Nhảy xong một điệu là vừa lúc đến thời gian lên món, anh có hứng thú nhảy cùng tôi một điệu trước khi ăn không?"
Nụ cười của Cố Vấn Thành càng thêm sâu, khăn trải bàn dưới tay bị hắn siết thành từng nếp gấp nhăn nhúm.
Hoàng đế bệ hạ bất ngờ, "Đương nhiên các con có thể nhảy một điệu, con yêu, đã lâu rồi cha không thấy con có hứng thú như vậy."
Lý Tấu Tinh chỉ có thể nhận lời, đứng lên nắm lấy tay công chúa điện hạ, đi đến chỗ trống bên cạnh bắt đầu khiêu vũ.
Công chúa điện hạ đột nhiên nói: "Tôi biết anh có bạn gái rồi."
Khoảng cách gần như thế, dấu hôn bị che giấu có thể bị nhìn thấy hết, Lý Tấu Tinh lộ ra một nụ cười áy náy, "Để cô chê cười chê rồi."
"Tình cảm của các anh chắn hẳn rất tốt," ánh mắt của công chúa tóc vàng mắt xanh mang vẻ phiền muộn, "Anh có thể yên tâm, tôi không có cảm giác kia với anh. Thật ra bảo anh khiêu vũ với tôi chỉ vì tôi muốn biết về đồng đội của anh một chút."
Đôi tai trắng nõn của cô phiếm đỏ, vẻ mặt thẹn thùng e ngại, "Có vẻ như anh là người dễ gần nhất trong mấy người. Xin hỏi vị ngồi bên cạnh anh kia, tên anh ấy là gì?"
Lý Tấu Tinh bất giác tăng thêm lực nắm bàn tay cô, kế đó lại thả lỏng, kéo ra nụ cười giả tạo, "Cô nói vị ngồi bên phải hay là bên trái tôi?"
Cố Vấn Thành ngồi bên cạnh anh.
Lý Tấu Tinh chưa bao giờ xem nhẹ sức hấp dẫn phái nữ của hắn.
Đệt mịa.
Ăn một bữa cơm thôi mà cũng có thể gặp người theo đuổi, Lý Tấu Tinh buồn bực mất tập trung.
Giọng công chúa điện hạ càng nhỏ hơn, "Vị ngồi bên trái anh kìa, anh ấy khiến tôi cảm thấy mê muội."
Bên trái.
Vẻ mặt Lý Tấu Tinh khựng lại, thả lỏng, "Cô muốn nói tới... Lăng Niên?"
"Anh ấy chính là Lăng Niên sao?" Lần này công chúa đỏ bừng mặt, "Anh tuyệt đối đừng có nhầm, tôi nói cái vị trông không dễ gần mặt không cảm xúc ấy."
Đó chính là Lăng Niên.
"Cậu ấy chưa có bạn gái," Lý Tấu Tinh ôm eo cô xoay qua loa một cái, mặt đầy ý cười, "Tôi chúc cô cố lên."
Sau khi nhảy xong, anh sảng khoái tinh thần về chỗ ngồi, đang muốn nói với Cố Vấn Thành về chuyện của Lăng Niên thì thấy vẻ mặt đối phương sai sai.
Không chỉ có Cố Vấn Thành là lạ, ánh mắt toàn bộ người trên bàn nhìn sang đều mang theo vẻ mờ ám và trêu chọc.
Ánh mắt thưởng thức trước đây của hoàng tử Nico nay đã mang theo ý đánh giá, đương nhiên hoàng đế bệ hạ cũng không ngoại lệ.
Trong mắt những người khác, bọn họ chỉ thấy công chúa đỏ bừng hai má và nụ cười tươi của Lý Tấu Tinh.
Vẻ mặt Lý Tấu Tinh cứng đờ.
Cố Vấn Thành tự lẩm bẩm, tinh thần lực truyền lời của hắn đến bên tai Lý Tấu Tinh.
"Là tôi chưa thỏa mãn em ư?"
"Hay là em phát hiện mình thích gái xinh hơn?"
Nam chính nhoẻn môi cười, trong mắt lại là bóng tối u ám, "Có cần phải nhốt em lại trong phòng, hoàn toàn làm hỏng em, thì em mới có thể chỉ thích mỗi tôi, chỉ nhìn thấy một mình tôi?"
Lý Tấu Tinh dở khóc dở cười, "Tôi —— "
"Tôi thấp thỏm bất an."
Cố Vấn Thành đối diện với anh, trong ánh mắt của người thiếu niên ẩn chứa tình cảm cực kỳ phức tạp mà chỉ người trưởng thành mới có, "Em đừng để tôi bất an như thế, được không, Tấu Tinh?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT