Bọn Cố Vấn Thành đi suốt đêm đến tọa độ phi thuyền Diệp An cung cấp.
Diệp An tiếp đón bọn họ, mặt tươi cười, "Thưa mấy anh..."
"Em ấy đâu," giọng điệu Cố Vấn Thành từ tốn, "Dẫn chúng tôi đến chỗ em ấy."
"Chủ nhân đang trong khoang cấp cứu," Diệp An cũng không từ chối, dẫn bọn họ đến khoang cấp cứu, "Có thể gặp được chủ nhân vào lúc này thật sự khiến tôi rất kinh ngạc, tôi rất mừng vì thời gian đó đội buôn của tôi lại xuất hiện ở khu vực kia. Có lẽ anh không biết, lúc đó chủ nhân thê thảm biết bao."
Cố Vấn Thành mím môi.
Diệp An thay đổi rất nhiều, từ một nô lệ khúm núm bị người đánh chửi trở nên mạnh mẽ tự tin hơn. Chỉ bằng việc cậu cứu Lý Tấu Tinh một mạng, hồi đó mua cậu là đáng giá.
Nhưng Cố Vấn Thành ghét việc cậu gọi Lý Tấu Tinh là chủ nhân.
"Ngậm miệng."
Tinh thần lực đã cảm nhận được vị trí của Lý Tấu Tinh, Cố Vấn Thành rảo bước nhanh chóng vượt qua Diệp An đang dẫn đường phía trước.
Diệp An thật sự ngậm miệng lại theo mệnh lệnh của hắn, cậu nheo mắt, đánh giá lại thực lực của Cố Vấn Thành.
Bước chân đội Mộng Chi vội vã tiến vào phòng trị liệu, chạy đến cạnh khoang cấp cứu, trông thấy Lý Tấu Tinh nằm bên trong.
Đôi mắt đám thanh niên cũng coi như đã từng kinh qua bao chuyện lớn chua xót, khóe mắt lặng lẽ hoen đỏ.
Bọn họ mất hai tiếng đi từ sao Xá đến phi thuyền của Diệp An, hai tiếng trôi qua, tình trạng của Lý Tấu Tinh bên trong khoang cấp cứu vẫn còn thảm thương. Vết thương to to nhỏ nhỏ đã ngừng chảy máu, máu tươi nhuộm đỏ chất lỏng màu trắng bên trong khoang cấp cứu.
Bây giờ đã nặng như vậy, trước đó còn nghiêm trọng tới mức nào chứ?
Cố Vấn Thành đứng nhìn Lý Tấu Tinh qua nắp khoang trong suốt, tình cảnh tồi tệ nhất mà hắn dự đoán đã trở thành hiện thực, ngoài tức giận, to lớn nhất chính là đau lòng và tự trách.
Đúng vậy, Cố Vấn Thành vì thương tích của một người khác mà tự trách mình.
Cái này phải đau đến thế nào chứ, lúc mặt trời nhỏ của hắn mang theo những vết thương này chạy thoát khỏi tay kẻ địch phải trải qua bao nhiêu khó khăn đây.
Cố Vấn Thành hận không thể thay mình vào.
Mà việc này không cần phải nghĩ, Cố Vấn Thành biết nguyên nhân chẳng thể tách khỏi Wasser.
Ai bảo cậu bé ngoan của hắn, điều nguy hiểm duy nhất mà em ấy gặp phải chính là có liên quan tới Wasser chứ?
Người mình muốn bảo vệ nhất lại vì mình mà bị thương.
Sau khi hắn hung hăng tuyên bố chủ quyền như vậy, thế mà lại còn có người muốn động vào cậu bé của hắn.
Hơi thở của Cố Vấn Thành ngày càng hỗn loạn, Tế Du vỗ vỗ vai hắn động viên, "Ít nhất còn sống, Vấn Thành, chúng ta chờ Tấu Tinh tỉnh lại rồi trừng trị những kẻ kia thật mạnh vào!"
Người dám tổn thương đồng đội của bọn họ, bọn họ sẽ không bỏ qua!
Cố Vấn Thành chậm rãi gật đầu. Tinh thần lực trốn ra dán lên nắp khoang trong suốt, lo lắng đến độ chảy thành một miếng bánh dẹp luôn.
Tinh thần lực phản ánh nội tâm chân thực của chủ nhân. Chớ thấy bề ngoài Cố Vấn Thành có vẻ như rất bình tĩnh mà lầm, ý muốn thật sự của hắn chính là dính vào trên người Lý Tấu Tinh, tốt nhất là có thể nằm nhoài lên nắp khoang cấp cứu, quan sát anh mọi lúc, để sau khi tỉnh lại người đầu tiên Lý Tấu Tinh nhìn thấy chính là hắn.
Cảnh tượng này khiến mặt Diệp An dịu lại, có vẻ bạn của chủ nhân không phải là người vứt bỏ đồng đội bỏ trốn một mình, là cậu hiểu lầm.
Lần nằm xuống này Lý Tấu Tinh nằm liền ba ngày.
Ba ngày sau anh mở mắt ra, còn chưa kịp nhận ra mình đang ở nơi nào thì nắp khoang đã bị người ta nhấc lên.
Một người khác xông tới ôm mạnh anh, nụ hôn mang theo chất lỏng dinh dính của khoang cấp cứu không ngừng rơi xuống mặt anh, đối phương nhảy vào chen chúc trong khoang cấp cứu chỉ nằm được một người.
Hơi thở ấm nóng phun lên mặt Lý Tấu Tinh, chóp mũi đều là mùi của đối phương, người kia ôm chặt lấy anh, nụ hôn rơi xuống dày đặc đến độ Lý Tấu Tinh chẳng thể mở mắt nổi.
Bên trong khoang cấp cứu nồng nặc mùi kim loại nay lại thoảng hương thơm ngát, mùi thơm ngày càng đậm, phảng phất hương vị mừng như điên đan xen xót xa.
Lý Tấu Tinh để cho hắn hôn tùy ý, rồi lại ôm lấy đầu hắn nghênh đón, sau khi hôn xong thì nhắc nhở, "Tôi chưa đánh răng."
Còn sống, đã tỉnh.
Cố Vấn Thành ôm anh chẳng chịu buông tay, lại hôn lên, "Tôi không ngại."
Cả người Lý Tấu Tinh đều là mùi khoang cấp cứu.
Ba ngày nay, ngày đầu tiên hắn còn có thể kiềm chế mình không làm gì quá đáng, song lúc sau hắn hoàn toàn nghe theo trái tim mình, nửa bước không rời, ánh mắt chẳng buông.
Cố Vấn Thành hài lòng với khoảng cách này, "Tôi sẽ không để em rời khỏi tôi dù chỉ nửa bước nữa đâu."
Giọng điệu hắn kiên định, Lý Tấu Tinh chỉ ngửi thấy mùi hương trên người hắn.
Hai người cứ thế ôm nhau chen chúc trong khoang cấp cứu, khoang cấp cứu cảm nhận bên trong có người nên tự động đậy lại nắp khoang.
Không gian đóng kín chỉ có hai người bọn họ, chất lỏng đặc sệt ấm áp. Cố Vấn Thành cảm thấy không đủ chân thực lắm, thầm thì: "Tôi thật sự rất muốn em."
Dùng thân phận Cố Vấn Thành, quang minh chính đại muốn Lý Tấu Tinh một lần.
Nhưng không phải bây giờ.
Lúc này đối phương quá yếu ớt.
Không chịu nổi hắn.
"..." Vẻ mặt Lý Tấu Tinh quái dị.
Cố Vấn Thành đột nhiên nhớ lại lời anh nói lúc trước, Lý Tấu Tinh nghĩ bản thân mình ô uế, bây giờ nghe hắn nói muốn anh thì có thể nghĩ tới cảnh tượng khi ấy hay không?
Hắn nắm chặt nắm đấm.
Cũng không thể cho em ấy biết hắn chính là Wasser, lại không thể nói với em ấy rằng em không ô uế chút nào.
Tình huống này khiến Cố Vấn Thành tiến thoái lưỡng nan. Hắn không ngờ rằng chẳng qua chỉ dùng thân phận Wasser thử nghiệm cách muốn Lý Tấu Tinh một chút thôi, kết quả lại làm anh muốn luôn.
Không ngờ lại đơn giản và nhanh như vậy.
Hắn đau khổ, đối phương còn đau hơn hắn.
Không có giải pháp.
"Xin lỗi..." Cố Vấn Thành, "Xin lỗi, Tấu Tinh, tôi có lỗi với em."
Giọng điệu của hắn phức tạp, Lý Tấu Tinh không biết hắn lại muốn gì, chỉ có thể vỗ lưng hắn động viên, "Tại sao lại xin lỗi tôi?"
Nguyên nhân không thể nói.
Lúc này Tấu Tinh hẳn phải căm hận Wasser, sao hắn có thể nói mình chính là Wasser được chứ?
Nhưng nếu không nói, Tấu Tinh sẽ cho rằng bản thân mình ô uế.
Cố Vấn Thành im lặng không nói.
Lý Tấu Tinh mò tới tay hắn, quả nhiên móng tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay. Trong khoang cấp cứu, vết thương được chữa trị không ngừng lại bị hắn bấm chặt vào lần nữa.
Hắn đơn phương rơi vào tình huống ngược luyến tình thâm chẳng có sự tham gia của Lý Tấu Tinh.
Lý Tấu Tinh than nhỏ một tiếng, "Cậu cho rằng tôi đang so đo tính toán những chuyện Wasser làm với tôi à?"
Cố Vấn Thành đau đớn nhắm chặt mắt lại.
Bộ dáng này quả thực vừa đáng thương vừa đáng yêu, Lý Tấu Tinh vừa định nói một câu thì giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ của các đồng đội theo thường lệ đến thăm anh vang lên ngoài cửa, "Tấu Tinh, cậu tỉnh rồi!"
Không gian riêng tư hai người bị phá vỡ, biểu cảm trên mặt Cố Vấn Thành thu lại tức thì. Hắn nhảy ra khỏi khoang cấp cứu trước rồi đỡ Lý Tấu Tinh đi ra.
Lý Tấu Tinh bất đắc dĩ cảm thụ cảm giác được đối xử như người bị bệnh nặng dù trên người chẳng có chút vết thương nào.
Chờ sau khi anh và các đồng đội lần lượt ôm nhau, Diệp An đã chuẩn bị xong phòng nghỉ ngơi tắm rửa và cơm nước cho anh.
"Lần này cảm ơn nhiều, Diệp An," Lý Tấu Tinh đi tới vỗ vỗ vai cậu, "Sau khi chạy thoát còn có thể gặp được người quen cũng là chuyện cực kỳ may mắn."
"Là may mắn của em, chủ nhân," Diệp An lộ ra nụ cười mỉm đầy vui vẻ, đôi mắt đang nhìn Lý Tấu Tinh ngày càng sáng ngời, "Chút chuyện nhỏ này còn kém rất rất nhiều sự bồi dưỡng ngài dành cho em."
"Đừng gọi tôi là chủ nhân," Lý Tấu Tinh nhún nhún vai, "Quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp tác."
1, 2, 3...
Lý Tấu Tinh nói với Diệp An bốn mươi chữ.
Cố Vấn Thành tươi cười tiến lên, nắm chặt tay Lý Tấu Tinh, "Em mới tỉnh lại nên còn chưa quen, đi tắm ăn cơm trước đã được không?"
Các đồng đội cũng khuyên nhủ: "Mau đi đi, có chuyện gì chờ ăn xong rồi nói."
Bọn họ cũng rất tò mò Tấu Tinh đã gặp chuyện gì, vì sao lại gặp được Diệp An.
Dù sao nhìn thái độ của Lý Tấu Tinh với Diệp An, khách khí, cũng không xem cậu ta là người phe mình đáng để tín nhiệm.
Nói thật, tâm lý đội Mộng Chi đã thoải mái hơn.
Cậu cứu Lý Tấu Tinh, chúng tôi đều biết ơn cậu. Nhưng cậu mở miệng là chủ nhân, ngậm miệng là việc nên làm khi chăm sóc cậu ấy thật tốt, cậu vứt tín nhiệm tình cảm người nhà đồng đội của chúng tôi ở đâu?
Đột nhiên một kẻ xa lạ chạy đến cư xử như kiểu trên thế giới này cậu ta mới là người đối xử với Lý Tấu Tinh tốt nhất, điều này thật sự khiến người ta khó chịu.
Ân nhân cứu mạng là ân nhân cứu mạng, mà tín nhiệm giữa người nhà là tín nhiệm giữa người nhà.
Tất nhiên bọn họ phải phụ trách chăm sóc Lý Tấu Tinh.
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành bước vào căn phòng Diệp An chuẩn bị cho anh.
Cố Vấn Thành đi vào phòng tắm xả nước nóng vào bồn tắm cho anh, "Tắm cùng đi."
"..." Chủ động đến mức khiến người ta thận hư mà.
Sau khi cởi quần áo Lý Tấu Tinh cùng hắn bước vào bồn tắm, làn nước ấm áp bao lấy cơ thể đặc biệt thoải mái.
Trước đó vì thương tích quá nặng, khi Lý Tấu Tinh gặp được Diệp An đối phương thậm chí còn chưa kịp thay quần áo khác cho anh đã bỏ anh vào trong khoang cấp cứu, dù bấy giờ vết thương đã được chữa trị hoàn toàn nhưng trên da vẫn còn sót lại một vài vết máu.
Cố Vấn Thành trông mà đau lòng cực kỳ.
Tim thắt lại, trước giờ hắn chưa từng biết mình không nhìn được màu máu.
Hắn gạt làn nước đến bên cạnh Lý Tấu Tinh, đầu ngón tay chà đi vết máu trên người anh.
Đây là máu của Lý Tấu Tinh, cũng là lần đầu tiên Cố Vấn Thành chạm vào máu của Lý Tấu Tinh.
Ánh mắt hắn nặng nề.
Nằm trong khoang cấp cứu ba ngày Lý Tấu Tinh tràn trề tinh thần, anh muốn thảo luận với Cố Vấn Thành về đề tài khi trước một lát, "Có phải cậu cho rằng Wasser đã làm gì tôi không?"
Đầu ngón tay Cố Vấn Thành run lên, vội vã thu tay về, "... Không có."
"Gã chẳng làm gì tôi cả," cho rằng hắn không muốn bại lộ thân phận trước mặt mình, Lý Tấu Tinh cũng không thể chỉ vào hắn nói cậu chính là Wasser, anh thở dài, "Tôi chắc chắn tôi và gã không hề làm gì cả."
Mà Cố Vấn Thành cũng chắc chắn rằng mình rất muốn anh.
Nhưng sao Lý Tấu Tinh lại nói về chuyện này nhiều lần như vậy?
Chẳng qua đây chỉ vì đối phương không muốn hắn lo lắng nên che giấu mà thôi.
Hắn cười khổ, cảm thấy mình là một tên cặn bã.
"Nam nữ lên giường, có thể tiến vào," Lý Tấu Tinh, "Tôi và Wasser, thật sự không có tình huống một người tiến vào cơ thể một người khác."
... Đúng vậy, Cố Vấn Thành sửng sốt.
"Có phải rất kỳ lạ không?" Lý Tấu Tinh cũng nhíu mày lại, không rõ, "Mấy cái này không giống nhau, tôi và Wasser tuyệt đối chưa từng xuất hiện tình huống thân mật quá mức."
Cố Vấn Thành suy tư, đúng vậy, không có tiến vào.
"Cho nên gã không muốn tôi," câu nói này quả thực kỳ diệu, Lý Tấu Tinh mặt dày đơn thuần ngây thơ muốn có một bước đột phá tình cảm sau khi chạy thoát được, "Không phải cậu muốn tôi sao, cậu có biết cách làm không Vấn Thành?"
Câu nói này thực sự máu chó như lời thoại.
Thời điểm trốn thoát, tại thời khắc dấu hiệu sinh mệnh sắp biến mất, Lý Tấu Tinh tiếc nuối.
Đã đến bước này rồi.
Anh không có mối quan hệ quang minh chính đại với Cố Vấn Thành, anh chưa từng cùng Cố Vấn Thành thật sự thân mật với nhau.
Nếu cứ chết đi như thế, thực sự đáng tiếc quá mức.
Ý chí cầu sinh mạnh mẽ giúp anh cầm cự được tới khi được Diệp An cứu.
Đây không phải là mong muốn đàn ông đơn thuần, trong đó còn đan xen rất rất nhiều tình cảm phức tạp.
Mê muội.
Cố Vấn Thành mê muội anh, anh mê muội Cố Vấn Thành.
Tinh thần lực si mê lẫn nhau, cảm xúc điên cuồng dưới sự quấy phá của hormone.
Cố Vấn Thành bị những lời yêu cầu này làm đỏ bừng đôi mắt.
Để Lý Tấu Tinh trở thành người của hắn.
Lời tỏ tình mập mờ này.
Không, đây là lời bày tỏ mập mờ rằng Lý Tấu Tinh chấp nhận hắn.
Song dù cho tâm trạng có kích động đến đâu, thể xác có la hét phải tiến công đến đâu.
Cố Vấn Thành cũng không biết bước tiếp theo nên làm những gì.
Hắn hoàn toàn cứng nhắc, hoài nghi mình không có nơi có thể muốn Lý Tấu Tinh.