Lý Tấu Tinh tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm trong khoang cấp cứu.
Chất lỏng dính sền sệt dưới thân anh dao động, quần áo và tóc dưới đầu hoàn toàn ướt nhẹp. Sau khi chữa trị, mười mấy cây kim gây mê không làm anh cảm thấy đau hay là tứ chi mất sức.
Cửa phòng bị đẩy ra, có người đi vào.
Lý Tấu Tinh nhắm mắt lại, giữ vững hô hấp đều đều.
Anh tin chắc trạng thái của mình không khác gì lúc ngủ.
Nhưng chẳng biết sao người đến lại biết anh tỉnh rồi, giọng điệu chắc chắn, "Tỉnh rồi thì ra đi, ngâm lâu trong khoang cấp cứu cũng không tốt đâu."
Lý Tấu Tinh nhanh chóng mở mắt ra, thân hình thoăn thoắt nhấc nắp khoang lên rồi bước ra, "Là chú."
Lúc đầu anh tỏ ra kinh ngạc, nhanh chóng cảnh giác. Kim Địch cười ha hả, chào hỏi thân thiết với anh, "Đã lâu không gặp, Tấu Tinh."
Lý Tấu Tinh cũng cười theo, "Thuyền trưởng Kim Địch, chú là người bắt con hay là người cứu con."
Quá trực tiếp, Kim Địch thở dài một hơi, "Ta chính là thuyền trưởng của phi thuyền thương mại Đế Lan, bắt cóc cậu làm chi?"
"Thế thì dễ nói chuyện rồi," Lý Tấu Tinh nói buông liền buông, bước tới chỗ Kim Địch, vỗ vỗ vai ông, "Sao con lại ở trên phi thuyền của thuyền trưởng Kim Địch vậy?"
Giống như anh đã thả lỏng cảnh giác trong nháy mắt, biểu hiện này khiến Kim Địch không thể không tán thưởng một câu ưu tú, "Được người ta nhờ vả."
Lý Tấu Tinh nheo mắt lại.
Kim Địch cười ha hả dẫn Lý Tấu Tinh ra khỏi phòng trị liệu, "Thỉnh thoảng hàng hóa phi thuyền thương mại Đế Lan vận chuyển cũng gồm có người."
Câu này vừa nói ra, vẻ mặt Lý Tấu Tinh liền lạnh xuống.
Từ khi tiến vào thế giới này đến bây giờ, nếu như hỏi anh ghét nhất là cái gì, không nghi ngờ gì nữa chính là việc đế quốc còn tồn tại việc buôn người.
Các chủng tộc trên những tinh cầu khác, vì quá nhiều và để phù hợp với quy luật tự nhiên tiến triển lịch sử thế giới, rất nhiều cuộc chiến tranh cục bộ hoặc là chiến tranh nhỏ giữa các tinh cầu đã nổ ra nhưng đế quốc lại không nhúng tay can thiệp. Sự tồn tại của đế quốc chỉ có tác dụng khi tinh cầu ngoài đế quốc giao chiến với tinh cầu thuộc đế quốc.
Các cuộc chiến trên những tinh cầu chưa bao giờ dừng lại, dẫn đến sự tồn tại của nạn buôn người.
Giá rẻ lại nhiều, không có giá trị.
Có thể so sánh những người ở thời đại tương lai này với nô lệ thời cổ đại.
Lý Tấu Tinh bình tĩnh rút tinh thần lực ra —— bọn họ thế mà lại không ức chế tinh thần lực của anh —— để ngang trước cổ Kim Địch, bình tĩnh nói đều đều: "Quay lại."
"Quay lại đâu?" Kim Địch, "Đừng kích động, Tấu Tinh."
Ông ta nói đùa, "Bây giờ cậu nóng nảy hơn lúc tự xưng là Tinh Tinh nhiều lắm."
"Hình như thuyền trưởng Kim Địch xem tôi là tên đần nhỉ."
Tinh thần lực siết lấy làn da của ông ta, máu tươi chảy dọc xuống cổ, Kim Địch ngừng nói.
Ông ta biết đây không phải là lời nói đùa, chuyện này quả thật khiến ông cực kỳ kinh ngạc. Ở tình thế bất lợi, ở địa bàn của ông ta, đối phương lại dám làm ông bị thương.
Chẳng phải vừa rồi còn rất thông minh giả vờ không biết gì cả sao?
Tinh thần lực đụng phải một lớp tinh thần lực khác, trên da Kim Địch phủ lên một lớp bảo vệ, trong nháy mắt hất văng tia tinh thần lực đang đặt ngang cổ ông ta ra.
Lý Tấu Tinh tức thì ngưng tụ ra trường đao, chẳng có vẻ sợ hãi gì đối mặt với Kim Địch lần nữa.
Mũi đao chỉ vào đôi mắt Kim Địch, tia sáng màu trắng bạc hung hăng vô cùng, mặt Lý Tấu Tinh không chút cảm xúc, "Lặp lại lần cuối, quay lại."
"Có thể nghe hiểu tiếng đế quốc không, cặn bã?"
...
Sao Xá loạn tùng phèo.
Bất kể là quân đội do Vưu Mông chỉ huy hay là những người theo Wasser đang bí mật mai phục, tất cả đều rơi vào hỗn loạn.
Người trước lo lắng vì không thấy Nan vất vả mãi mới chiết xuất được đâu, người sau thì lại vì Lý Tấu Tinh biến mất mà cực kỳ sợ hãi.
Lý Tấu Tinh biến mất.
Tin tức này như bom nổ chấn động, chớp mắt nổ cho những người liên quan choáng váng bàng hoàng, trong đầu chẳng chứa nổi thứ nào khác.
Trong quân doanh bắt đầu lưu truyền hai loại giả thuyết, một cái là Wasser cướp thuốc và Lý Tấu Tinh đi, thứ hai là... Lý Tấu Tinh trộm thuốc rồi bỏ trốn.
Vưu Mông đã sớm xử lý nhanh gọn tin đồn ngay khi mới chớm, đùa à, chẳng lẽ học sinh trường quân đội Thừa Dương lại đi trộm Nan ư?
Nhưng điều khiến cấp dưới Wasser sợ hãi hơn cả là phản ứng của lão đại nhà mình.
Lúc đội Mộng Chi biết tin Lý Tấu Tinh biến mất, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, không chỉ mình Hi Nam không khống chế được mà nện lên tường.
Cố Vấn Thành ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt nặng nề. Người tới người lui nhiều như vậy, kể cả đội Mộng Chi, không một ai dám tới gần hắn.
Hắn chẳng trút giận, cũng không nói gì, nhưng khí thế muốn hủy diệt mọi thứ kia lại khiến người khác tê dại da đầu.
Sao lại dám!
Sao có người lại dám!
Tinh thần lực mạnh mẽ phẫn nộ làm không khí xung quanh vặn vẹo, người ở bên cạnh Cố Vấn Thành cảm thấy hô hấp dần dà khó khăn.
Hắn nắm chặt nắm đấm, đầu ngón tay dùng sức đến độ tái nhợt không chút máu.
Hung ác, sát ý, lắp đầy đôi mắt hiện tơ máu của Cố Vấn Thành.
Ai cũng biết lúc này không nên trêu vào hắn.
Con người tránh né nguy hiểm theo bản năng, bộ dạng Cố Vấn Thành thực sự quá đáng sợ.
Trước giờ cấp dưới của hắn chưa từng biết Wasser cũng có dáng vẻ này.
Cấp dưới trà trộn vào sao Xá để thực hiện nhiệm vụ chỉ có lẻ tẻ mấy người, bọn họ tự nguyện đi theo Wasser nhiều năm rồi. Qua nhiều năm như thế, dù có nguy cấp hay phẫn nộ cỡ nào, Wasser chưa từng đạt đến mức này.
Điều này khiến bọn họ hoảng sợ, cũng khiến bọn họ nghi hoặc, dù làm đồng đội hay là đối thủ, mức độ coi trọng mà Wasser dành cho Lý Tấu Tinh thậm chí còn quan trọng hơn mạng của mình.
Lăng Niên thả quang não xuống, im lặng vẩy vẩy cánh tay cứng ngắc do thao tác không ngừng.
Giọng Cố Vấn Thành khàn khàn, "Thế nào rồi?"
"Không tìm được," Lăng Niên lại lần nữa nhận thức được thất bại của mình, hắn nhắm mắt lại, lấy lại tinh thần, "Lá chắn của đối phương quá mạnh."
Thật ra mới có hai tiếng.
Song Cố Vấn Thành không chờ được nữa.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Tế Du và Swarin giật thót, vội vã cất bước đuổi theo, "Vấn Thành! Cậu muốn đi đâu?"
"Đi tìm em ấy," bước chân Cố Vấn Thành không ngừng, ngay cả mặt nạ phòng độc cũng không mang, đi thẳng đến điểm cao nhất gần đó, "Dùng tinh thần lực tìm em ấy."
"Cậu điên rồi ư?!"
Vừa nghe câu này Lăng Niên không chút khách khí chạy tới chặn trước người hắn, "Dùng tinh thần lực tìm cậu ấy ư? Tinh thần lực của cậu có thể trải rộng bao xa? Dù cho trải rộng đủ xa đi nữa, nếu như tinh thần lực của cậu đụng phải lỗ đen trong vũ trụ, thiên thạch, từ trường các thứ,... Cậu định làm gì?!"
"Phi thuyền trong vũ trụ, quân đội, cướp vũ trụ, cậu định làm gì nếu va vào bọn họ?!"
"Cậu muốn chết à?!"
Giọng điệu Lăng Niên ngày càng dữ dội, lúc nói câu cuối cùng là rống lên.
Tinh thần lực, nhược điểm vừa an toàn vừa nguy hiểm, dùng tinh thần lực tìm người không khác gì trẻ sơ sinh rơi xuống ổ rắn —— chỉ có một con đường chết.
Trên thế giới không người nào dám, ai dám chứ?
Tế Du cũng bị làm cho tức quá chừng, "Cố Vấn Thành, cậu muốn ném mạng mình vào đó luôn à?"
Ai muốn chứ?
Cố Vấn Thành vô cùng tỉnh táo, nói: "Tránh ra."
Hắn biết chứ, một khi tinh thần lực của hắn trải ra, tất cả mọi người ở đây sẽ biết hắn là ai.
Hắn sẽ bại lộ thân phận của mình, đế quốc sẽ biết Cố Vấn Thành là Wasser, trường quân đội Thừa Dương sẽ biết Cố Vấn Thành là Wasser, các đồng đội của hắn cũng sẽ biết hóa ra hắn còn có một thân phận khác.
Đương nhiên Lý Tấu Tinh cũng sẽ biết, mặt trời nhỏ của hắn sẽ biết Wasser tới lui trêu chọc em ấy và Cố Vấn Thành là một người. Em ấy sẽ nghi ngờ tình cảm của hắn, sự tin tưởng dành cho hắn sẽ vụn vỡ, thậm chí sẽ chán ghét hắn, cho rằng hắn chỉ đang đùa bỡn em ấy mà thôi.
Cố Vấn Thành biết hết những hậu quả có thể xảy ra.
Bao gồm khả năng tinh thần lực của hắn sẽ bị nguy hiểm trong vũ trụ nuốt chửng, bao gồm khả năng hắn sẽ chết.
Nhưng hắn cực kỳ bình tĩnh.
Nhịp tim không nhanh không chậm, đầu óc tỉnh táo biết rõ hắn chuẩn bị làm những gì, nhưng lý trí không ngăn cản.
Dưới trạng thái chẳng chút xung động này, hắn biết đây là lựa chọn tỉnh táo nhất.
Mặt trời nhỏ của hắn biến mất rồi.
Bị người khác bắt đi rồi.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Lý Tấu Tinh bị người khác hành hạ, Cố Vấn Thành liền cảm thấy hô hấp của mình như ngừng lại.
"Tránh ra," Cố Vấn Thành, "Các cậu chỉ làm lỡ thời gian của tôi thôi."
Nhưng các đồng đội vẫn cứ ngăn trước người hắn, quyết không chùn bước, liều chết ngăn cản hành động như muốn đi tự sát của hắn.
Mấy cấp dưới của Wasser ra sức lau mồ hôi.
Bọn họ đặt kỳ vọng vào đội ngũ của lão đại, mong mấy người có thể ngăn cản kế hoạch của Cố Vấn Thành.
Cũng mong cho Lý Tấu Tinh không có chuyện gì, tuyệt đối đừng có chuyện gì, bằng không sẽ là thảm họa cho tất cả mọi người...
...
Lần thứ n Lý Tấu Tinh cố ấn máy truyền tin.
Đó là máy truyền tin do Lăng Niên làm, chất liệu là đá Thừa Tinh, theo lý thuyết thì lực xuyên thấu phải rất mạnh tin tức không nên bị cản lại chứ.
Song thực tế máy truyền tin lại không có chút phản ứng nào.
Trên mặt anh dính máu tươi bị bắn lên, trên quần áo trên vũ khí cũng đầm đìa máu, trên đó có máu của anh, cũng có máu của những người khác.
Phi thuyền to lớn đã thành địa ngục, có thể nhìn thấy máu tươi bắn tứ tung trên thảm trải sàn trên mặt tường, mỗi một khúc ngoặt và chỗ ẩn nấp đều có khả năng đón nhận công kích từ những người khác.
Trên đường tới đây Lý Tấu Tinh đã phá huỷ hai mươi ba cái máy chặn truyền tin, nhưng cường độ lá chắn vẫn còn quá mạnh. Anh hơi bình ổn lại hô hấp, vẩy đi dòng máu dính trên trường đao, dùng tinh thần lực yếu ớt phá vỡ một cái đèn hành lang, tiến về phía trước trong bóng tối.
Trận chiến giữa anh và Kim Địch đã phá huỷ toàn bộ khoang cấp cứu, anh mang theo thương tích, đối phương cũng chẳng lành lặn.
Toàn bộ phi thuyền có thể hỗn loạn đến mức độ này đều nhờ sức mạnh thôi miên của Lý Tấu Tinh, anh đã thôi miên gần một phần ba người trên phi thuyền.
Sau khi thấy cấp dưới tàn sát lẫn nhau, vẻ mặt vẫn luôn tươi cười kia của Kim Địch mới thực sự lạnh xuống, ông ta không ngờ Lý Tấu Tinh còn có chiêu này.
Ông khinh địch không mở máy làm nhiễu tinh thần lực khi Lý Tấu Tinh tỉnh lại, Lý Tấu Tinh phải cảm ơn sự khinh địch của ông ta.
Sau khi Kim Địch bật máy làm nhiễu tinh thần lực, Lý Tấu Tinh bị đè ép đến cực hạn. Khi thích ứng được với cường độ gây nhiễu rồi, anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng rút ra một tia tinh thần lực để sử dụng đứt quãng.
Thật sự chỉ có một tia, ngay cả công kích cũng khó khăn.
Anh tự tin về sức mạnh tinh thần lực của mình, sự tăng trưởng do nuốt chửng tinh thạch năng lượng mang lại chắc chắn tất cả mọi người chẳng thể ngờ tới.
Tuy không sánh bằng Cố Vấn Thành, nhưng tuyệt đối có thể sánh ngang với kẻ mạnh vang danh đế quốc.
Nếu như chỉ vì bắt anh, cường độ của máy làm nhiễu tinh thần lực chắc chắn không mạnh như vậy.
Sớm có mưu tính.
Nhưng trong dự tính không phải là anh.
Lòng Lý Tấu Tinh chìm xuống đáy vực.
Tiếng hít thở chừng như chẳng thể nghe thấy, thính lực và thị giác đã dùng đến cực độ, trong tay Lý Tấu Tinh là khẩu súng đoạt được từ cấp dưới của Kim Địch, di chuyển chậm rãi.
Anh lao về nơi thường đặt phi hành khí loại nhỏ trên phi thuyền.
Tay không ngừng ấn máy truyền tin, không phải vì gọi bọn họ cứu viện, mà là muốn báo bình an.
Không cần đoán, Lý Tấu Tinh biết, Cố Vấn Thành sẽ phát điên.
Trước khi cậu ấy phát điên, làm ơn, Cố Vấn Thành, cậu đừng làm ra bất kỳ hành động không thể cứu vãn nào nhé.
Anh không nguy hiểm đến mức đó.
Lý Tấu Tinh liếm liếm vết máu trên bờ môi, núp ở khúc ngoặt.
Anh đã thấy nơi đặt phi hành khí loại nhỏ, cũng nhìn thấy những người đang chặn ở đây chờ anh tới.
Kim Địch đứng ở hàng đầu, cả người bê bết máu, vì chính tay ông ta đã dẫn theo cấp dưới giết một phần ba số người bị Lý Tấu Tinh thôi miên kia.
"Núp ở chỗ nào đấy, chàng trai trẻ," Kim Địch cười lạnh, cất cao giọng, "Chúng ta cùng nhau thảo luận về vấn đề bồi thường đi nào."
Máu tươi thấm ướt giày ông ta, trên sàn nhà đều là dấu chân máu.
Lý Tấu Tinh quay đầu lại, dựa vào trên tường.
Hóa ra những người lúc trước trên phi thuyền Đế Lan bị xử lý theo cách này.
Chẳng trách lớp máu đọng trong các góc lại dày như vậy, qua mấy ngày cũng không khô được.
Rốt cuộc người đứng sau Kim Địch là ai.
Sao những kẻ lấy cắp Nan kia lại cải trang giống Wasser như vậy.
Bọn họ muốn dùng mình làm gì.
Người mà bọn họ thực sự muốn bắt có phải là Wasser chăng.
Nhịp thở Lý Tấu Tinh chầm chậm suy yếu, kiềm nén âm thanh đến mức thấp nhất.
Anh bình tĩnh rút tinh thần lực ngưng tụ được trong mười phút trước đó ra, đánh nát chiếc đèn phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Mấy người đang chờ trước phi hành khí loại nhỏ lâm vào hoảng loạn, Kim Địch nheo mắt, "Tới rồi."
Chỉ có một đòn, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Mặt Lý Tấu Tinh không cảm xúc, xông vào bóng tối.
Đương nhiên là —— thành công rồi.
...
Bọn Lăng Niên muốn ngăn lại, song trước giờ kẻ yếu không cản được kẻ mạnh.
Bọn họ chỉ có thể tái mét mặt mày nhìn Cố Vấn Thành bắt đầu giải phóng tinh thần lực.
Sao có thể thành công được chứ.
Bi thương.
Sao mà thành công đây?
Cố Vấn Thành giơ tay lên, cấp dưới đang ẩn núp trong bóng tối cứng đờ bất động.
Chưa bao giờ tỉnh táo như giờ phút này.
Tinh thần lực của Cố Vấn Thành bắt đầu lần lượt phân tán, tất cả suy nghĩ trong đầu hắn đều là Lý Tấu Tinh.
Dù có bại lộ thân phận, chỉ cần em ấy không chết, hắn tin rằng Lý Tấu Tinh sẽ chẳng bỏ mặc không quan tâm tới hắn nữa.
Bởi hắn đã muốn Lý Tấu Tinh, hai người bọn họ đã thành vợ chồng rồi.
Nếu đối phương không chấp nhận được... Ánh mắt hắn sâu thẳm, hắn không biết mình sẽ làm những gì.
Song trước khi tinh thần lực được giải phóng thêm nữa, Lăng Niên đột nhiên vui mừng reo lên: "Vấn Thành! Tấu Tinh truyền tin về!"
Cố Vấn Thành sững sờ, tinh thần lực dừng lại trên không trung.
Rốt cuộc trên quang não cũng hiện ra vị trí của Lý Tấu Tinh, đối phương chủ động gửi liên lạc, Lăng Niên nhanh chóng bấm nhận, nhưng trong ống kính lại chẳng thấy bóng hình đối phương đâu.
Trong màn hình đỏ một màu máu, như thể máy truyền tin của đối phương bị một lớp máu tươi phủ lên.
Lòng đội Mộng Chi chùng xuống, Cố Vấn Thành nhìn chòng chọc vào màu máu đỏ kia, nghiến chặt răng.
"Các anh là đồng đội của chủ nhân hả?" Giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền đến, "Chủ nhân bị thương quá nặng, đã đưa vào trong khoang cấp cứu để chữa trị, các anh có muốn tới đây không? Hay là đợi chủ nhân bình phục lại rồi tôi đưa về?"
Swarin chần chờ, "Chủ nhân mà cậu nói là Tấu Tinh à?"
Máu trên máy truyền tin được một bàn tay lau đi, rốt cuộc trong màn ảnh cũng hiện lên hình. Thiếu niên đối diện có một gương mặt xinh đẹp, trên mặt của cậu mang theo nụ cười khiến người ta thoải mái, "Chào các anh, tôi là Diệp An."
Tầm mắt Diệp An đảo qua mấy người một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Cố Vấn Thành, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng, "Đã lâu không gặp, anh Cố, không ngờ lại gặp lại anh và chủ nhân của tôi ở thời điểm như vậy."
"Chẳng qua hình như chủ nhân của tôi có hơi thảm," nụ cười trên mặt cậu phai nhạt, "Nhưng mà không cần lo lắng, về sau tôi sẽ đích thân chăm sóc chủ nhân thật tốt."
Ý tứ trong lời nói kia không gì khác —— đang trách móc Cố Vấn Thành chỉ lo cho an nguy của mình.
Mặt Cố Vấn Thành không cảm xúc, ở nơi ống kính không quay tới, siết chặt nắm đấm.