Vũ Linh Đan lập tức nghiêm mặt lại, khôi phục vẻ nghiêm túc như cũ, nghiêm nghị nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là tôi không muốn khiến anh phải chịu ảnh hưởng vì chuyện ban nãy thôi" 

"Chuyện ban nãy là chuyện gì?". 

Trương Thiên Thành ra vẻ như bị mất trí nhớ, nhìn Vũ Linh Đan với vẻ đầy ẩn ý, rồi đột nhiên hôn lên môi cô, làm như không hiểu gì: "Ý em là chuyện này hả?" 

"Trương Thiên Thành!" 

"Đừng, em đừng gọi anh như thế, anh vẫn còn nhớ là khi nãy có ai dựa vào người anh nũng nịu õng ẹo gọi anh là gì đó nhỉ?" 

Trương Thiên Thành nhìn Vũ Linh Đan không chớp mắt, bên môi nở nụ cười như có như không. 

Rõ ràng là anh biết, mà giờ anh còn giả ngu, trêu ghẹo Vũ Linh Đan. 

Mặt Vũ Linh Đan đã đỏ hồng lên cả rồi, cô bực bội nghiến răng, lại không thể làm gì Trương Thiên Thành được, dù sao thì bạn này cũng là do cô chủ động. 

"À anh biết rồi, hóa ra em định lợi dụng xong rồi chạy mất, nói lời mà chẳng giữ lời." 

Trương Thiên Thành thấy Vũ Linh Đan không nói không rằng, lại ra vẻ cái gì mình cũng biết, lườm Vũ Linh Đan, giễu cợt cô. 

Vũ Linh Đan không cam lòng yêu thế: "Không phải là tôi sợ thanh danh của anh bị hủy hoại à". 

"Cũng thế cả" 

Trương Thiên Thành thật thà gật đầu, rồi nói: "Nếu để cho bà điên kia ra ngoài nói lung tung, làm vấy bẩn thanh danh của em thì tôi cũng phải chịu xui xẻo theo mà" 

"Trương Thiên Thành, ý của tôi không phải như thế, là, là tội lợi dụng anh, khi nãy tôi chỉ muốn làm cho Lê Tuyết Cầm biết khó mà lui thôi, không ngờ bà ta lại nói ra những lời như thế." 

Vũ Linh Đan bắt đầu cuống lên. 

Trương Thiên Thành lại lơ đễnh không để tâm, ánh mắt như vô tình lướt qua Vũ Linh Đan, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao hôm nay em không đi?" 

"Sao cơ? 

Nhất thời, Vũ Linh Đan chưa phản ứng kịp. 

"Em đã đến sân bay, em đã định đi rồi, vì sao em lại đổi ý?" 

Trương Thiên Thành tiếp tục truy hỏi. 

Vũ Linh Đan lập tức hóa đá tại chỗ. 

Nghe khẩu khí của Trương Thiên Thành không giống như là đang tức giận, nhưng cũng không đơn giản chỉ là một câu hỏi thăm bình thường. 

Vũ Linh Đan đoán không ra nổi tâm tư của Trương Thiên Thành, càng không biết nên trả lời như thế nào. Cô vốn tưởng Trương Thiên Thành suy nghĩ nhiều vì chuyện của Lê Tuyết Cầm, những câu nói đó của Trương Thiên Thành đã phá vỡ hy vọng của Vũ Linh Đan. 

"Anh ta đi rồi, sao em lại có vẻ như nhẹ nhõm quá, sớm biết có ngày này thì việc gì phải như thế" 

Thanh âm của Trương Thiên Thành không cao không thấp, chỉ như đang trần thuật lại một sự kiện bình thường. 

Ngày trước, Vũ Linh Đan không nên quấn quýt bên cạnh Phan Bảo Thái, vừa hại mình lại vừa hại người. 

Vũ Linh Đan quay đầu sang chỗ khác, trầm mặc không nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play