Lê Tuyết Cầm cười lạnh một tiếng, bước vào thang máy, cuối cùng vẫn không quên bồi thêm một câu: "Có câu này tôi cần phải nhắc nhở cậu, 

người đời sợ hãi và kính nể cái chức tổng giám đốc Á Đông mà thôi, không phải bản thân Trường Thiên Thành cậu đâu." 

Sau khi thang máy đóng lại, bầu không khí lập tức lâm vào sự khó xử, 

Vũ Linh Đan cũng không ngờ Lê Tuyết Cầm lại nói ra những lời này, nếu biết Trương Thiên Thành sẽ phải chịu nhục nhã như vậy thì dù gì đi chăng nữa cô cũng không kéo theo Trương Thiên Thành vào vụ này. 

"Xin lỗi anh." 

Vũ Linh Đan không nhịn được, lên tiếng xin lỗi. 

"Em xin lỗi làm gì chứ? Thôi, vào trong nhà đi." 

Trương Thiên Thành vỗ vỗ đầu Vũ Linh Đan, đi vào trước, nhưng Vũ Linh Đan vẫn không yên lòng, không thể kiếm được mà nói: "Khi nãy.." 

"Em vừa xử lý không được ổn lắm, chuyện mà em không giải quyết được thì nên tìm tôi, dù sao cũng còn tốt hơn là tự mình mò mẫm. Sao vậy, 

còn cần tối khen ngợi em à?" 

Trương Thiên Thành quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, hoàn toàn không có gì giống như bị người ngoài sỉ nhục. 

"Nhưng mà..." 

Vũ Linh Đan gấp đến mức sắp khóc. 

Trương Thiên Thành bị bà ta sỉ nhục! 

Đây là hậu quả mà ngay chính bản thân cô cũng không thể lường trước được, nhưng Trương Thiên Thành lại bình tĩnh lạ thường, nếu nói ra thì sẽ chẳng ai tin được. 

Càng lúc Trương Thiên Thành cùng kỳ lạ. 

"Có một số người luôn cần phải có người đến dạy dỗ, để cho người đó biết được thế giới này không hề như những gì người đó nghĩ, em yên tâm đi, nếu em lo lắng Lê Tuyết Cầm sẽ giở trò gì thì không cần đâu." 

Trương Thiên Thành an ủi Vũ Linh Đan. 

Vũ Linh Đan như nghĩ đến điều gì, nhưng lại không dám khẳng định, chỉ có thể thăm dò: "Vậy anh tính làm gì?" 

Có thể khẳng định rằng thái độ của Lê Tuyết Cầm không phải chỉ để cho có, Vũ Linh Đan hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh bấy nay của Trương Thiên Thành từ sau khi rời khỏi Á Đông. 

Mà Trương Thiên Thành, lại chẳng hề lộ ra vẻ gì gọi là sầu não, không thể không khen tâm lý của anh thật vững. 

"Thôi được rồi, em đừng nhọc lòng nữa" 

Trương Thiên Thành vỗ vỗ đầu Vũ Linh Đan, khiến cho Vũ Linh Đan có chút khó chịu, nhưng chợt có một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô bèn hỏi: "Có phải là Shine sắp được thành lập rồi không?" 

Trương Thiên Thành lộ ra vẻ mặt hóa ra em cũng không ngốc lắm, cũng không phủ nhận, chỉ nói: "Lần này tôi ra ngoài là vì Shine." 

Vũ Linh Đan đã hiểu. 

Thảo nào Trương Thiên Thành lại có vẻ thờ ơ trước những lời sỉ vả như thế, xem ra anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi. Chẳng biết vì sao, Vũ Linh Đan 

lại có chút chờ mong đối với Shine, đến khi ấy hẳn là sẽ có rất nhiều người bị vả mặt. 

Vũ Linh Đan không kiềm được mà nở nụ cười. 

"Em cười gì đó?". 

Trương Thiên Thành lại gần hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play