Vũ Linh Đan đi thẳng tới phía đối diện anh ta rồi ngồi xuống, sau đó nói với anh bằng giọng điệu thương thảo: “Tôi rất biết ơn vì anh đã cứu tôi, và cũng cảm ơn anh đã cứu Phan Bảo Thái, nhưng ngoại trừ ân tình ấy, giữa hai chúng ta không tồn tại bất kỳ quan hệ gì, cho nên tôi muốn đi đâu, anh căn bản không thể quản được tôi” 

“Cô nói cái gì”. 

Trương Thiên Thành ngay lập tức xông tới, nặng nề đem Vũ Linh Đan đặt dưới thân, kéo cổ áo cô, sắc mặt tối sầm nghiến răng lại nói: “Vũ 

Linh Đan, cô có giỏi thì nói lại lần nữa” 

“Làm sao, vừa rồi tôi nói anh nghe không rõ sao? Xem ra lỗ tai anh cũng bị hỏng rồi, vậy chỉ có thể đến bệnh viện xem một chút” 

Vũ Linh Đan đón nhận ánh mắt của Trương Tân Thành mà không hề sợ hãi. 

“Cô câm miệng lại cho tôi” 

Trương Thiên Thành nắm chặt tay, trừng mắt, nhưng nhìn thấy Vũ Linh Đan một mặt không quan tâm, ngược lại mang theo nụ cười khinh thường, Trương Thiên Thành liền cắn thật mạnh lấy cổ cô. 

Đau! 

Vũ Linh Đan không kháng cự, bởi cô biết kháng cự lại cũng không có kết quả. 

“Trương Thiên Thành, không phải anh muốn tra tấn tôi sao, muốn tôi sao? Có lẽ anh là một tên biến thái. Chỉ khi tra tấn tồi anh mới cảm nhận được khoái cảm. Nào, Trương Thiên Thành”. 

Vũ Linh Đan đau đớn, nước mắt rơi, lại không nghĩ sẽ nhân nhượng trước mặt Trương Thiên Thành, cô khóc không thành tiếng. 

Trương Thiên Thành dừng lại một lúc rồi hỏi: “Vũ Linh Đan, cô có nghĩ tôi sẽ dừng lại như thế này không?” 

“Không hy vọng 

Vũ Linh Đan cứng đầu quay lại, rồi Trương Thiên Thành lại vùi vào cổ cô, lúc cô nhắm mắt tuyệt vọng bỗng Trương Thiên Thành thả cô ra. 

“Vũ Linh Đan, cô rất hận tôi” 

Trương Thiên Thành hỏi 

Vũ Linh Đan không nói gì. 

Trương Thiên Thành còn thở hổn hển, như không muốn tiếp tục nữa, ngồi xuống hỏi: “ Cô có biết tôi ra ngoài, đã gặp người nào không?” 

Trương Thiên Thành tự hỏi rồi tự trả lời: “Linh Đan, hồi nãy lúc ở quán bar tôi luôn thắc mắc một câu hỏi rất quan trọng đối với tôi, nhưng tôi lại 

không nghĩ rằng khi trở về cô lại cho tôi đáp án như vậy? 

“Vũ Linh Đan, là tôi quá tự tin hay là căn bản cô không đáng được tôi tin tưởng”. 

Trương Tân Thành nói xong, liền đứng dậy đi lên lầu. 

Giọt nước mắt từ khóe mắt Vũ Linh Đan lặng lẽ trượt xuống, cô không hiểu, vì sao Trương Thiên Thành đột nhiên muốn buông tha mình, một chút cũng không hiểu. 

Trên lầu truyền đến âm thanh của tiếng đồ vật rơi vỡ, trái tim của cô như bị ai đó bóp nghẹt nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì được. 

Đêm nay, Trương Thiên Thành đi quán bar, quả thực hắn thực sự rất muốn biết được đáp án. 

Hắn hỏi bartender rằng có phải hắn đã đi quá xa rồi không. 

Đối phương đáp thật sự đã quá rồi. 

Đương lúc hắn cảm thấy vô cùng bất mãn, đối phương lại đổi giọng mà rằng hết thảy là do anh đã yêu cô rất nhiều. 

Yêu? 

Trương Thiên Thành như ngây ngẩn cả người. 

Có lẽ, trên đời này, từ duy nhất không nên dùng với Vũ Linh Đan là từ Yêu này đi. 

Từ nhỏ đến lớn, chẳng ai yêu thương gì hắn, hắn cho rằng đời này sẽ chẳng có ai thực sự yêu chính hắn. 

Trương Thiên Thành cười cười, cảm thấy câu nói trên thật nực cười. Hắn nói: “Người anh em, cậu thật biết nói đùa, yêu, tôi làm sao có thể yêu nữ nhân kia”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play