*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bác trai”
Vũ Linh Đan trong mắt thoáng qua một chút bối rối.
Cô không nghĩ tới, bố Phan bỗng nhiên lại nói như vậy: “Con biết, lần đính hôn này là con sai, hi vọng bác trai có thể để cho con gặp Phan Bảo Thái... Nếu... Đây là đáp án của Phan Bảo Thái thì đó... Cũng là lựa chọn của con”
“Cô biết rõ, bất luận cô nói cái gì, Phan Bảo Thái cũng sẽ không trách cô, lời này của cô là có
ý gì. Tôi mong cô có thể hiểu được tâm trạng của bậc làm bố làm mẹ...”
“Bác trai, con có thể nói chuyện một chút với Phan Bảo Thái được không?
Vũ Linh Đan ngắt lời bố Phan, bắt đầu cầu xin.
Bố Phan cũng không trả lời.
“Bác trai”
Vũ Linh Đan lại cầu xin: “Con xin thề, con chưa từng có ý định trêu đùa với tình cảm của Phan Bảo Thái, lần này thực sự chính là ngoài ý muốn, con đã đáp ứng lời cầu hôn của Phan Bảo Thái, hơn nữa... Con đã quyết định đi ra nước..”
Để có thể được gặp Phan Bảo Thái, Vũ Linh Đan không thể không nói dối.
Quả nhiên, bố Phan ánh mắt có chuyển biến, thận trọng nhìn Vũ Linh đan, tựa như đang đánh giá lời của cô có đáng để tin tưởng hay không.
Một lúc lâu sau, bố Phan vẫn là cảm thấy đau lòng cho con trai mình, gật gật đầu, nói tiếp:
“Chuyện xuất ngoại tôi cũng có nghe qua, nhưng đó cũng không phải là lựa chọn tốt nhất”
“Nếu cô thật sự có lòng, tôi sẽ thu xếp, nhưng không phải bây giờ, ít nhất phải đợi Phan Bảo Thái khỏe hơn một chút, trải qua được quãng thời gian này, còn mẹ nó.”
Phan Chí Trung còn chưa nói hết nhưng Vũ Linh Đan đã hiểu ý tứ trong đó, nhẹ gật đầu, mặt đầy cảm kích.
Ngay tại thời điểm Vũ Linh Đan dự định rời đi, Phan Chí Trung ở đằng sau lại thở dài một hơi, thản nhiên nói: “Cô Vũ, đối với sự tình trước kia, tôi muốn xin lỗi cô với Bảo Thái, cầu xin lỗi này, tôi hy vọng cô trân trọng”.
Câu nói này của ông Phan như một tia sáng giữa trời xanh, Vũ Linh Đan trong nháy mắt nghẹn ngào, cúi đầu chào trước khi rời đi.
Vũ Linh Đan đi ra bên ngoài phòng, nhìn Phan Bảo Thái đang nằm trên giường mà không nói lời
nào, trong lúc Phan Chí Trung đang nói về anh ta. Cô thật muốn xông vào mạng Bảo Thái đi.
Nhưng chính cô cũng biết điều này chỉ làm tình hình tồi tệ hơn thôi.
“Đi thôi” Ông Phan nói.
Vũ Linh Đan cố nén nước mắt, nhẹ gật đầu.
Khi mọi người tiến vào trong thang máy, nước mắt cuối cùng cũng không kiềm chế nổi mà rơi xuống, lần này, là cô có lỗi với Bảo Thái.
Linh Đan quay trở lại căn biệt thự, vừa mở đèn lên, liền thấy Trương Thiên Thành ngồi ngay trên ghế salon.
Cô bị dọa kêu ra tiếng.
Trương Thiên Thành ngẩng đầu lên nhìn cô, tựa hồ cảm thấy lúc Vũ Linh Đan sợ hãi trông rất buồn cười, anh đặt tờ báo lên bàn, bắt đầu dò hỏi: “Đến bệnh viện?”
Vũ Linh Đan không nói gì.
“Hình như cô đã đi ra ngoài ngay sau khi tôi rời đi, Linh Đan, tôi thực sự đã đánh giá thấp cổ” Trương Thiên Thành nhấn mạnh, tiếp tục nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT