Phan Bảo Thái bắt đầu hoảng sợ, biểu hiện của Vũ Linh Đan bình tĩnh hơn khiến anh ta cảm thấy bất an, thậm chí anh ta còn có linh cảm rằng mình sẽ lại bỏ lỡ có một lần nữa.
"Linh Đan, em hứa với anh, chúng ta tiếp tục đính hôn được không? Cho dù em không muốn rời khỏi đây thì cũng được, nhất định anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ"
Phan Bảo Thái bắt đầu đau khổ khẩn cầu, ngay cả lưng
cũng gần như cúi rạp xuống đất.
Mà Vũ Linh Đan thì vẫn bình tĩnh nhìn Phan Báo Thái.
Cô muốn nói, quên đi, cứ từ bỏ như thế này đi nhưng cô không muốn kích động Phan Bảo Thái. Gặp lại nhau lần nữa, sau khi biết được sự thật của mọi chuyện, Vũ Linh Đan không còn hận nữa.
Thậm chí cô còn cảm thấy Phan Báo Thái thật sự rất đáng thương.
"Thật xin lỗi."
Vũ Linh Đan vội vàng buông xuống một cầu rồi xoay người sải bước đi.
Trong khoảnh khắc đó, một giọt nước mắt đã rơi xuống nhưng nhanh chóng được Vũ Linh Đan lau đi.
"Anh luôn cảm thấy rằng chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng bây giờ có lẽ anh đã sai rồi."
Phan Bảo Thái lẩm bẩm, lòng bàn chân nặng tựa ngàn cân. Đối mặt với lời van xin đau khổ của Lê Tuyết Cầm, nước mắt của Phan Bảo Thái đã cạn. Anh ta cũng không muốn nhìn Lê Tuyết Cầm nữa, cất bước chìm vào trong màn đêm.
Tiếng khóc của Lê Tuyết Cầm càng lớn hơn.
Nhưng vẫn không thể khiến Phan Bảo Thái quay đầu lại.
Đêm đó, Vũ Linh Đan ở lại một khách sạn gần đó.
Váy áo cứ tùy tiện ném trên mặt đất như vậy, cô đi tắm rửa, ngâm mình trong nước cũng lấy lại được chút năng lượng.
Có gì đáng buồn chứ? Đây không phải là tình huống mà cô đã dự đoán từ rất lâu rồi sao? Cùng lắm thì hôm nay lại nhục nhã trước mặt Lê Tuyết Cầm lần nữa mà thôi.
Ha ha.
Vũ Linh Đan nhắm mắt lại, cố gắng làm trong bộ não của mình, không cho phép bản thân nghĩ về những điều này nữa.
Một tiếng gõ cửa không đúng lúc đã phá vỡ đôi mắt đang nhắm nghiền suy tư của Vũ Linh Đan, lúc đầu cô còn nghĩ đó là Phan Bảo Thải nên vừa mở cửa ra Vũ Linh Đan đã nói: "Phan Bảo Thái, em thực sự chỉ muốn ở một mình."
Cô ngẩng đầu lên, tuy nhiên lại nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng như băng.
Vũ Linh Đan sững sờ, vô thức định đóng cửa lại nhưng Trương Thiên Thành vẫn chen vào rồi hỏi thẳng: "Tại sao không về nhà ngủ?"
"Tôi muốn yên lặng một mình đấy có được không?"
Vũ Linh Đan đang chìm trong tâm trạng chán nản, cũng không có hứng thú trả lời Trương Thiên Thành,
Trương Thiên Thành đưa mắt nhìn xung quanh, thậm chí còn vô thức liếc mắt qua sau rèm cửa rồi hỏi: "Người cô vừa gọi là Phan Bảo Thái, sao vậy, cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt mà ra ngoài thuê phòng rồi à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT