"Phan Bảo Thái, con nghe mẹ nói đã. Trương Thiên Thành, cậu ta." 

"Mẹ không biết, cái gì mẹ cũng không biết cả, những năm này mẹ còn không biết con như thế nào, thậm chí mẹ không hề biết con trai mẹ, trong lòng con đang suy nghĩ cái gì?" 

"Mẹ cho rằng cuộc sống ở nước ngoài là điều con muốn sao? Mẹ cho rằng Châu Thiên là thứ con muốn thừa kế sao? Thậm chí mẹ còn không biết, cho dù bây giờ Trương Thiên Thành đứng trước mặt con thì con cũng không sợ hãi, chỉ cần có thể ở bên cạnh Vũ Linh Đan thì cho dù trả giá có cao đến đâu con cũng cam lòng" 

Cuối cùng, Phan Bảo Thái gần như gầm lên. 

Lê Tuyết Cầm hoàn toàn choáng váng. 

Mà Vũ Linh Đan ở một bên cũng không khá hơn là bao. 

Ngay lúc đó, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm xúc, thậm chí còn có ý nghĩ muốn phấn đấu với Phan Bảo Thái một lần. 

Nhưng cuối cùng, tất cả mọi thứ đã bị lý trí kìm hãm. 

Cũng chính lúc này, ước mơ của cô đã tan thành mây khói. 

Cô biết rằng cả đời này mình cũng sẽ không bao giờ có thể bên Phan Bảo Thái được nữa. 

Thời gian dần qua, Vũ Linh Đan buông Phan Bảo Thái ra, thì thầm một câu thật xin lỗi rồi rời đi. 

Phan Bảo Thái đang định đi theo thì Vũ Linh Đan đã lên tiếng, mặt không chút thay đổi nói: "Em muốn ở một mình, để em về khách sạn một mình đi." 

"Nhưng mà." 

Phan Bảo Thái lộ ra vẻ mặt đau khổ, anh ta muốn nói gì đó nhưng cũng chỉ đành bất lực. 

Còn Vũ Linh Đan thì vẫn bình tĩnh, từ đầu đến cuối không chút kích động mà chỉ thản nhiên nói: "Em luôn muốn thuyết phục bản thân rằng chúng ta có thể quên đi những năm tháng lãng phí giữa chừng này, bây giờ xem ra cũng vô dụng rồi. Mọi chuyện cứ như mấy năm trước, không ngừng lặp đi lặp lại mãi." 

"Linh Đan, em đừng như vậy, trước đây mẹ anh không nói như vậy, anh cũng không biết tại sao bà ấy lại đột ngột thay đổi" 

Phan Bảo Thái chỉ trích, hối tiếc không thôi. 

Nếu biết Lê Tuyết Cầm có thái độ này, nhất định anh ta sẽ không đưa Vũ Linh Đan về nhà. 

"Quên đi, không nói chuyện này nữa, cùng lắm thì chúng ta về nước Anh, cả đời này sẽ không bao giờ trở lại nữa" 

Phan Bảo Thái suy nghĩ một chút, đây là kế hoạch tồi tệ nhất nhưng đồng thời cũng là kế hoạch tốt nhất, ít nhất sẽ không có ai ngăn cản bọn họ tiếp tục ở bên nhau trong tương lai. 

Vũ Linh Đan vẫn lắc đầu như cũ, đồng thời lui về sau hai bước. 

"Phan Bảo Thái, không cần đầu. Anh nên về nhà trước đi, một mình em về nhà là được rồi." 

Vũ Linh Đan tiếp tục nói. 

"Linh Đan, em đừng như vậy"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play