Ái Khuê và Thu Minh nhanh chóng đi vào bên trong trường đua. Nơi này là một trường đua do các cậu ấm cô chiêu xây lên để thoả mãn đam mê tốc độ của mình, dĩ nhiên phần đất này đều là đất vô chủ nên bọn họ mới dám xây ở đây.
Vào bên trong rồi mới thấy, bên ngoài nhìn trường đua khá cũ do được xây dựng lâu năm rồi và cho người khác cảm giác như đã bị bỏ hoang lâu năm để người khác không biết chỗ đua xe trái phép này, nhưng vào bên trong thì mới toanh, cung đường được trải nhựa đen bóng, hai bên kháng đài những hàng ghế cổ vũ sạch sẽ bóng loáng, nhìn rất chuyên nghiệp.
Vì không có cuộc đua nào trong thời gian này nên trường đua đa số tiếp các bạn đến chơi đùa. Các cậu tóc xanh tóc đỏ bấm khuy mắt mũi cứ nghĩ rằng bản thân ngầu. Khi bọn cô đi ngang họ còn không quên hất cái mái tóc đựng đứng như bờm ngựa của mình mà cao ngạo nhìn hai cô, chắc bọn họ lại nghĩ mấy con nhà quê nào lại vô chỗ này.
“Tam thiếu. Lâu rồi không gặp”
“Uhm”
“Tam thiếu hôm nay đến chơi sao?”
“Uhm”
“Hai người này là bạn của Tam thiếu sao?”
“Uhm”
“Vậy Tam thiếu chơi vui vẻ nha, chúng tôi xin phép”
“Uhm”
Phải nói trình độ lật mặt của Vũ Trạch siêu nhanh, giây trước mới nói cười với hai cô mà quay lại khi mấy người bên trường đua tới bắt chuyện đã chuyển thành bộ mặt lạnh lùng chớ lại gần.
Đúng là nhìn tính tình của Vũ Trạch như vậy không khác Hàn Vũ nhà cô là mấy, nhưng Âu Dương gia chủ và Âu Dương phu nhân có lật mặt giống như vậy không nhỉ?
À, nhớ rồi. Hôm qua lúc cô đính hôn, khi Phương lão cha tới thì ông đang vui vẻ nói chuyện với Âu Dương phu nhân liền lật mặt nhanh như cắt. Thì ra là do di truyền cả.
“Muốn chạy thử không nè?”
Mấy người bu quanh bọn cô vừa đi khỏi Vũ Trạch lại tươi cười nhìn hai cô, phía trước không xa là một chiếc xe đua màu vàng chói loà vô cùng xịn xò. Ái Khuê và Thu Minh vừa nhìn thấy chiếc xe hai mắt lập tức sáng rỡ gật đầu liên tục.
“Mà xe chỉ có hai chỗ thôi”
“Không sao, hai người bọn tôi ngồi chạt một chút cũng không sao”
“Được thôi”
Vậy là trêи chiếc xe đua hai chỗ ngồi bên ghế phụ hai cô gái nhỏ nhà ta cùng chia nhau ngồi. Chiếc xe bắt đầu được Vũ Trạch điều khiển chạy trêи đường đua. Gió từ hai bên thổi vào làm bay tóc của hai cô nhưng cảm giác thật sự là quá kϊƈɦ thích.
Chiếc xe lao như tên bắn và lưng của cô thì dám sát vào ghế, Thu Minh thì thích thu nhìn ra bên ngoài đón gió không ngừng hò hét.
“Quá đã. Quá kϊƈɦ thích. Nghiện mất.”
Tiếng gió lùa vào bên trong xe vô cùng mạnh nên cho dù Thu Minh có la lớn thì cũng bị át đi rất nhiều. Ái Khuê ngồi bên trong xe vừa cảm nhận sự kϊƈɦ từ việc đua xe vừa nhìn thao tác điều chỉnh của Vũ Trạch
Chiếc xe nhanh chóng đã chạy hết đường đua và bẻ lái vô cùng ngọt đậu vào vị trí ban đầu.
“Thế nào?” - Vũ Trạch tự hào dựa vào ghế tạo tư thế bản thân cho là quyến rũ nhất, nở một nụ cười tươi tắn nhìn hai cô.
“Tuyệt”
“Duyệt”
Ái Khuê và Thu Minh đồng loạt đưa ngón cái lên khen ngợi cậu. Nghe nói Âu Dương gia có ba người con trai, lão đại phát triển kinh tế nước ngoài, Hàn Vũ phát triển trong nước còn Vũ Trạch thì chuyên giải quyết mấy băng đảng có ý định xấu với gia tộc. Với cái tốc độ chạy này không biết nghiền ép bao nhiêu đối thủ rồi.
“Chị muốn chạy thử không?” - Vuc Trạch không biết Ái Khuê có biết lái xe không nhưng nhìn ánh mắt cô cứ nhìn cằm cằm mình lúc điều kiển xe cũng hỏi vài câu cho có lệ.
“Được thôi”
Và Ái Khuê nhà ta như một cơn gió lướt ngang cuộc đời của Vũ Trạch, cô lấy mất chiếc chìa khoá rồi ngồi vào chỗ của Vũ Trạch.
Thu Minh nhà ta lập tức xanh mặt muốn cảng Ái Khuê, cô không biết chạy đó, hay nói là mới học lý thuyết chứ chưa thực hành đó, như vậy cũng gan quá rồi. Lúc Thu Minh tính lôi cô ra thì Ái Khuê làm một động tác đảm bảo mới khiến Thu Minh tạm yên tâm đứng bên ngoài đường đua nhìn Ái Khuê chạy.
Chiếc xe một lần nữa được khởi động nhưng đã thay đổi tài xế, đám người ở xung quanh trường đua từ nãy đến giờ sớm đã hóng hớt tình hình bên Tam thiếu nhà ta. Nghĩ rằng người đi bên cạnh tam thiếu chắc chắn cũng không phải dạng vừa nên tất cả đều dừng mọi hoạt động để quan sát tình hình của Ái Khuê.
Nhưng khiến bọn họ thất vọng rồi vì quan sát và thực tế là hai chuyện khác nhau a, Ái Khuê nhà ta lóng ngóng điều khiển xe lăn bánh với tốc độ rùa bò làm bọn người nhìn cô không khỏi cười ầm lên. Vũ Trạch nhanh chóng nhìn bọn họ bằng ánh mắt hình viên đạn mới ngậm hồn hết lại.
Rất nhanh sau một loạt thao tác Ái Khuê cũng đã có thể tăng tốc độ chạy chiếc xe và nó bắt đầu lao đi một cách nhanh chóng vô cùng đáng sợ. Thu Minh và Vũ Trạch đứng bên ngoài quan sát không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì cô, cô nương ơi cô mới biết chạy đó, có cần chạy nhanh vậy không? Cô mà có chuyện gì anh hai sẽ cạo đầu cậu mất.
May mắn sau vài vòng chạy Ái Khuê nhà ta cũng đã bình an trở lại làm hai người không khỏi thở ra một hơi. Hù chết bảo bảo mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT