Chương 879

“Nếu tôi nói tôi không đau lòng chẳng phải khiến cô thất vọng sao?” Vân Giai Kỳ cười lạnh nói. Lâm Thanh Thủy hoảng sợ: “Tôi không có ý này! Vân Giai Kỳ cô thế nào lại nghĩ tôi như vậy? Ở trong mắt cô tôi là người ác độc vậy sao?”

“Hừ” Vân Giai Kỳ nói: “Chúc mừng cô rồi cuối cùng mộng đẹp cũng thành hiện thực. Bây giờ cô đã mang thai con của Bạc Tuấn Phong xem ra đã một bước lên mây, mọi việc đã ở trong tầm tay rồi nhỉ”

Lâm Thanh Thủy ngượng ngùng nói: “Tôi lại không nghĩ nhiều như thế… Chỉ cần đứa con này có thể bình an khỏe mạnh là tốt rồi! Còn cô, con cô sao đột nhiên mất vậy?”

“Cô không nghĩ nhiều sao? Đến cả tên cũng đặt rồi, thế mà còn nói không nghĩ nhiều?” Vân Giai Kỳ chế giễu nói.

Lâm Thanh Thủy hơi sững người, ánh mắt có chút ngượng ngùng nhưng nhanh chóng liền nở nụ cười: “Vậy là cô đã nghe được đoạn nói chuyện ban nãy của tôi với dì Cung rồi à! Hi hi đứa con bảo bối đang ở trong bụng rồi, tôi đương nhiên rất vui.

Tôi cũng là lần đầu tiên làm mẹ mà! Nhịn không được muốn đặt tên cho con có điều dì Cung cũng nói rồi, nói Bạc gia này việc lấy tên con rất quan trọng! Tôi nghĩ cũng không được tính nha”

Vân Giai Kỳ nói: “Vậy cô cố dưỡng thai cho tốt đi” Nói rồi cô dựa vào tường lần mò về phía trước. Lâm Thanh Thủy lập tức kéo cánh tay cô lại: “Đôi mắt của cô..” Lâm Thanh Thủy có thể cảm nhận rõ điều đó, Vân Giai Kỳ giống như không thể nhìn thấy. Mắt của cô có vấn đề?

“Đôi mắt cô có vấn đề gì rồi? Tôi đỡ cô”

Vân Giai Kỳ đẩy tay cô ta ra: “Không cần, cảm ơn!” Lâm Thanh Thủy bị đẩy qua một bên, cô ta nhìn thấy Vân Giai Kỳ mò mẫm về phía cầu thang thế là lòng nảy ra một kế, cô ta lập tức đuổi theo.

“Cô như vậy không được rồi lỡ may té ngã đụng phải cái gì thì làm sao? Tuấn Phong không ở đây sao, nếu cô như vậy anh ấy chắc chắn chăm sóc tốt cho cô nhat”

Vân Giai Kỳ nhịn không được xoay người lại: “Lâm Thanh Thủy cho dù cô diễn kịch, diễn mấy thứ này trước mặt tôi có tác dụng sao? Cô cho rằng Bạc gia là hoàng cung sao, thê thiếp thành đàn tranh sủng đoạt vị, tình cảm chị em sâu đậm?

Không phải cô rất ghét tôi sao cần gì dán loại hư tình giả ý lên mặt như vậy?”

“Tôi… Tôi không có… Tôi chỉ là lo lắng…”

“Lo lắng? Cô lo lắng cho tôi sao? Tôi thấy cô hoàn toàn không muốn tôi sống tốt. Tốt hơn hết là cô mong tôi biến mất khỏi thế gian không chút vết tích, không còn ai cản trở cô tốt không gì bằng”

Ý cười trên mặt Lâm Thanh Thủy chợt tắt. Cô ta lạnh lùng liếc nhìn Vân Giai Kỳ một cái, nhìn ra bậc thang phía sau lưng cô, đột nhiên trầm giọng nói: “Vân Giai Kỳ thông minh chưa chắc là chuyện tốt!” Nói rồi, cô ta đột nhiên đi đến trước mặt Vân Giai Kỳ rồi đẩy một cái thật mạnh vào vai cô. Vân Giai Kỳ không kịp phòng bị lăn liên tiếp xuống cầu thang.

“A…!” Lâm Thanh Thủy thất thanh la lên. Rất nhanh người qua đường kinh động.

“Có người ngã xuống cầu thang rồi “Nhanh lên! Xem thử có vấn đề gì không, không ngã bị thương chứt”

Mộng Yến Mi bị tiếng la thất thanh của Lâm Thanh Thủy làm cho giật mình, vội vàng chạy đến nhưng nhìn thấy Lâm Thanh Thủy che miệng khóc lóc, bộ dạng kinh sợ không nói nên lời.

“Thanh Thủy? Sao vậy?”

“Con… con không phải cố ý…”

Lâm Thanh Thủy quay đầu lại nhìn Mộng Yến Mi, sắc mặt đỏ bừng nói: “Là cô ấy đẩy con, cô ý thức liền đẩy cô ấy ra không ngờ đến cô ấy đứng không vững, bản thân liền ngã xuống rồi..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play