Chương 849

Vân Giai Kỳ khóc càng lúc càng lớn nhưng dù cô khóc to đến đâu, cô tưởng tượng khi nghe thấy tiếng khóc khàn khàn như vậy lẽ ra anh ta đã phải tỉnh lại từ lâu, sẽ bận an ủi cô bận nói với cô rằng “Tôi không sao cô không lo lắng” Nhưng không, anh ta vẫn lặng lẽ cúi đầu dường như sẽ không bao giờ trả lời cô.

Vân Giai kỳ nghiến răng đẩy vai anh ta từ câu mệnh lệnh đến lời khẩn cầu: “Doãn Lâm! Tôi ra lệnh cho cậu mau tỉnh lại…

Doãn Lâm, Doãn Lâm… cầu xin cậu đừng hù tôi nữa tỉnh lại được không… Cậu không phải đáp ứng với tôi phải bảo vệ tôi cả đời sao. Sau này nếu có người ức hiếp tôi không có cậu ai bảo vệ tôi đây… Doãn Lâm tỉnh lại đi được không…”

Mọi người có mặt nghe thấy tiếng khóc gào thét đều hết mực đau lòng. Nhưng họ biết rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Vân giai Kỳ nhìn xung quanh nhìn vào những khuôn mặt thương hại, từ ánh mắt của họ cô như thể hiểu được điều gì đó cô đột nhiên ôm chặt lấy một cách tuyệt vọng: “Không! Không!”

“Tên lừa đảo!”

“Đừng lừa tôi, đừng làm tôi sợ… Tôi sợ, tôi rất sợ…”

“Tôi không muốn về một mình…! Doãn Lâm cậu có nghe thấy không, cậu đừng bỏ rơi tôi được không…”

Vân Giai Kỳ đau lòng khóc, cô mơ hồ nhìn thấy một đội viên mang theo một cái túi đựng thi thể tới, cô vô cùng kinh ngạc muốn bảo vệ Doãn Lâm không muốn để họ chạm vào ngón tay anh ta.

“Đừng dùng cái túi đó!” Trong nhận thức của cô chỉ có cái xác được bọc trong cái túi đó!”Cậu ấy chưa chết!” Vân Giai Kỳ bảo vệ Doãn Lâm: “Cậu ấy vẫn chưa chết!”

“Cậu ấy đã chết rồi.

“Cậu ấy chưa chết!” Nhìn thấy thái độ của Vân Giai Kỳ kiên quyết như thế đội y tế bên cạnh đã ngăn cản cô ấy lại.

“Cô ấy tâm tình không được tốt anh đừng lấy túi ra trước tiên đưa cô ấy rời khỏi đây”

Một đám người vây quanh Vân Giai Kỳ: “Thưa cô trước tiên đi theo chúng tôi rời khỏi đây đi!” Vân Giai Kỳ ôm chặt lấy Doãn Lâm nói với anh ta: “Chúng ta về nhà thôi…”

Chúng ta về nhà.

Người đàn ông khoác tay dựa vào vai cô tóc xõa xuống che đi đôi chân mày, trong trí nhớ khi anh ta tỉnh lại ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc giống như thần hộ mệnh không sợ hãi của cô vậy.

Còn khi chìm vào giấc ngủ mới khiến người ta nhận thức được anh ta cũng chỉ là chàng trai hai mươi ba tuổi thôi. Anh †a vẫn còn trẻ như thếIAnh ta nên cùng cô về nhà kết hôn có một mái ấm hạnh phúc chứ không phải lạnh lùng dựa vào lòng cô cũng không trả lời cô.

Cuối cùng Vân Giai Kỳ cũng hoảng sợ áp trán mình vào má anh ta nhưng cô chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của anh ta càng ngày càng lạnh đi.

“Doãn Lâm cậu đừng dọa tôi…” Cô tuyệt vọng cầu xin như muốn dùng hơi ấm còn sót lại của cơ thể mình để sưởi ấm cơ thể lạnh giá của anh ta. Những ký ức giống như những chiếc đèn lồng xoay tròn được ghi nhớ một cách sống động. Lần đầu tiên gặp mặt Doãn Lâm đã đứng thẳng trước mặt cô và nghe cô nhận xét.

Cô mỉm cười đánh giá anh ta: “Cậu trông đẹp trai như vậy không cảm thấy làm vệ sĩ có chút đáng tiếc sao? Gương mặt này của cậu hoàn toàn có thể trở thành minh tỉnh điện ảnh đấy!”

Người đàn ông ngược lại không nói gì chỉ cười cười nhìn cô.

“Tôi thuê cậu làm vệ sĩ cho tôi. Nghe nói trước đây cậu từng làm vệ sĩ cho giới danh gia vọng tộc. Chắc chắn thực lực rất tốt! Nói đi cậu đáng giá bao nhiêu?”

Người đàn ông đưa một ngón tay lên.

“Ba mươi triệu?” Người đàn ông lắc đầu môi mỏng khế mở: “Ba tỷ”

“Ba tỷ? Đắt như vậy sao?”

Người đàn ông rất bình tĩnh nói: “Thưa cô từ trước đến giờ chỉ có tôi chọn chủ nhân thôi”

“Vậy cậu nghĩ sao nếu tôi trở thành chủ nhân của cậu?” Cô ưỡn thẳng ngực đứng trước mặt anh ta. Người đàn ông ngạo mạn nói: “Tôi nhận tiền chứ không nhận người”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play