Chương 848
“Ở đây! Chúng tôi ở đây!” Vân Giai Kỳ vừa chạy đến bãi biển thì phát hiện trên bãi biển có một bức họa lớn về ký hiệu SOS không biết từ lúc nào. Doãn Lâm vẽ ra nó khi nào vậy?
Vân Giai Kỳ có chút kinh ngạc ngẩng đầu cô giơ cao cành cây, ngay sau đó trực thăng quay người bay về phía cô mà đáp xuống. Tuyệt quá! Vân Giai Kỳ vui mừng đến mức ứa nước mắt! Họ có thể về nhà rồi.
Vân Giai Kỳ xác nhận máy bay trực thăng đang hạ cánh về phía hòn đảo, cô văng đi nhánh cây quay trở lại bên Doãn Lâm, cô lắc và vỗ nhẹ vào mặt anh ta: “Doãn Lâm tôi, chúng ta…chúng ta về nhà được rồi” Tay cô đã lạnh đến mức không còn cảm giác. Tuy nhiên khi cô chạm vào má của Doãn Lâm, cái chạm nhẹ từ đầu ngón tay khiến tim cô đột nhiên nhảy loạn!
Vân Giai Kỳ chết lặng. Cô lại đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Doãn Lâm, lông mi cô run lên: “Lạnh quá…” Da thịt anh ta thật lạnh, dường như toàn thân đều đông cứng.
“Doãn Lâm…” Vân Giai Kỳ không ngừng gọi tên anh ta: “Doãn Lâm chúng ta về nhà thôi… Có người đến đón chúng ta rồi, chúng ta lập tức có thể về nhà rồi… Doãn Lâm, Doãn Lâm…
Cô liên tục gọi tên anh nhưng anh không hề đáp lại. Vân Giai Kỳ đột nhiên lo lắng, hai tay cô không ngừng xoa nắn cơ thể đông cứng của anh ta, giọng nói cô kịch liệt run rẩy: “Đừng làm tôi sợ… Tôi… Tôi sợ, Doãn Lâm… anh có nghe thấy không.
Anh…dậy đi anh dậy đi tôi ra lệnh cho anh dậy đi với tôi…”
Doãn Lâm nhẹ nhàng lay động bờ vai, thân thể của người đàn ông yếu ớt dựa vào đá ngầm đầu hơi cúi xuống ngay sau đó khóe miệng, chóp mũi, sau tai không ngừng trào ra máu.
“Doãn … Doãn Lâm…” Vân Giai Kỳ bị máu làm cho sợ hãi, tại sao máu lại chảy ra…
Cô đau khổ ôm mặt anh lên muốn lau máu cho anh ta nhưng lần nào cũng vậy cô lau đi thì máu lại chảy ra. Máu của anh ta đã lạnh, sao lại lạnh như vậy chứ. Người đàn ông vẫn cúi đầu không có phản ứng gì, giống như đang ngủ say, lại giống như… chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng!
Vân Giai Kỳ đột nhiên ngã xuống trước mặt Doãn Lâm, đôi mắt cô mở trừng trừng tâm trạng dao động. Thức trắng đêm cuối cùng cũng đợi được trực thăng của đội cứu hộ trong lòng cô vui mừng khôn xiết nhưng lúc cô vui mừng khôn xiết, lại nhìn người đàn ông dường như không còn trả lời cô nữa. Nước mắt Vân Giai Kỳ không ngừng tuôn rơi.
“Anh không sao đâu… Doãn Lâm! Thức dậy đi mà!” Cô đột nhiên ôm chặt lấy Doãn Lâm hét lớn về phía trực thăng: “Cứu mạng đi! Mọi người mau đến đi! Cứu cậu ấy… Cứu cậu ấy đi!
Cứu mạng…” Máy bay trực thăng cuối cùng cũng hạ cánh. Đội cứu hộ mở sập cửa hướng về phía cô chạy đến. Đội cứu hộ dường như đang nói chuyện nhưng Vân Giai Kỳ không hề nghe thấy gì cả.
Cô ấy dường như phát điên ôm chầm lấy Doãn Lâm, vừa xoa xoa cơ thể cứng ngắc của anh ta vừa đau đớn van xin họ: “Giúp cậu ấy… Cậu ấy đổ rất nhiều máu, cơ thể cậu ấy lạnh quá, xin hãy cứu lấy cậu ấy…” Các nhân viên y tế của đội cứu hộ lao thẳng tới trước mặt cô.
Bọn họ chạy thẳng đến trước mặt Doãn Lâm tuy nhiên khi đội y tế vừa chạm vào Doãn Lâm theo kinh nghiệm cho bọn họ biết được người này không thể chữa trị được nữa. Bọn họ †âm trạng phức tạp nhìn về phía Vân Giai Kỳ, Vân Giai Kỳ nhìn thấy động tác của bọn họ dừng lại lo lắng: “Các người dừng lại làm gì… Cứu lấy cậu ấy đi…”
“Thưa cô chúng tôi sẽ đưa hai người trở về”
“Anh cứu người trước đi!”
“Vj tiên sinh này đã…”
Tất cả mọi người thương hại nhìn Doãn Lâm một mặt vô lực. Vân Giai Kỳ nhíu mày, cô đột nhiên đẩy bọn họ ra nhào đến trước mặt Doãn Lâm lại phát hiện thân thể của anh ta đã cứng ngắc nhưng hai tay rõ ràng vẫn duy trì tư thế ôm cô. Cô quỳ xuống bên cạnh anh ta, nước mắt rơi xuống: “Không thể!
Không thể nào, ngày hôm qua cậu vẫn ổn mà… nhưng chỉ có một đêm. Doãn Lâm cậu không phải đã hứa với tôi sẽ cùng nhau trở về sao? Cậu cũng hứa với tôi, để tôi giúp cậu theo đuổi người con gái cậu thương thế tại sao lại để tôi lại…”
“Doãn Lâm cậu tỉnh lại đi mà…”