Chương 305
Anh ôm cô ngồi xuống ghế salông, ôm cô ngồi vào trong ngực, Giai Kỳ giẫy giụa muốn mở tay anh ra, anh lại trực tiếp siết lấy hai tay cô, quàng ra đằng sau, một cái tay khác cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng bò bít tết, đưa tới miệng cô.
Giai Kỳ nghiêng mặt qua, vẫn cứ không ăn.
Sự kiên nhẫn của Bạc Tuấn Phong đã tới giới hạn: “Không ăn?”
“Không ăn!”
Bạc Tuấn Phong hơi híp mắt, đột nhiên cắn thịt bò ở trong miệng, một tay kia để đũa xuống, bóp lấy mặt cô, sức mạnh rất lớn, khoang miệng của cô bất đắc dĩ hơi mở ra.
Giai Kỳ gào lên đau đớn một tiếng, nhíu mày, người đàn ông cúi đầu, dùng miệng đem miếng thịt bò này đút vào miệng của cô!
A…
Bạc Tuấn Phong đóng miệng cô lại giữ chặt: “Ăn!”
Không muốn ăn đồ ăn?
Chơi trò tuyệt thực với anh?
Không cho phép!
Anh luôn có cách đút cho cô ăn, nhẹ nhàng không được, anh cũng không ngại dùng biện pháp mạnh!
Vân Giai Kỳ buộc phải cắn miếng thịt bò, nuốt không trôi, nhổ cũng không được, nhìn ánh mắt lạnh lùng đến tận cùng của người đàn ông này, cô không thể ngờ rằng người đàn ông này ngay cả việc ăn uống cũng bá đạo đến vậy!
Nếu cô không ăn, anh vẫn có thể cưỡng ép đút đồ ăn vào miệng cô!
Cách cho ăn đặc biệt như vậy, xem cô như một người bệnh nặng hoàn toàn không thể tự ăn được, phải nhờ đến anh cho ăn theo cách này!
Vân Giai Kỳ ngang bướng cắn chặt miếng thịt bò, nhưng không nuốt xuống.
Bạc Tuấn Phong ánh mắt hơi lạnh, giọng điệu đã tràn ngập sự cảnh cáo: “Vân Giai Kỳ, đừng để anh phải mạnh tay”
Vân Giai Kỳ trợn tròn mắt, không thể tin được!
Không phải bây giờ anh ta đang ép cô ăn sao?!
Anh ta có cách nào cứng rắn hơn sao?
Cô rốt cuộc đã làm gì sai, sao anh ta lại muốn đối xử với cô như thế này?!
Vân Giai Kỳ bị chọc tức triệt để, cô cố gắng hết sức và cuối cùng cũng thoát khỏi tay anh, cô nhổ miếng thịt bò lên đĩa ăn, đôi mắt đỏ.
bừng, cô nhìn chằm chằm vào anh một cách giận dữ.
“Buông tôi ra, tôi muốn trở về!”
“Về đâu?”
“Anh quan tâm tôi về đâu?! Anh có tư cách gì quản tôi?”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên nắm lấy quai hàm của cô, chế nhạo: “Em muốn tìm Bạc Tiêu Dương!?”
“Tôi tìm anh ta thì sao?! Tôi về đâu, tôi đi tìm ai đều là tự do của tôi, anh không có tư cách ngăn cản tôi!”
Vân Giai Kỳ nghiến răng, hai mắt đỏ bừng nhìn anh, chật vật muốn đá anh ra.
Người đàn ông ôm chặt cô vào lòng, cô quá gầy, eo không đủ chặt, bị người đàn ông dùng một tay khống chế.
Không nghỉ ngờ gì nữa, lời nói của cô đã khiến người đàn ông này tức giận.
Bạc Tuấn Phong nhấc khóe môi giễu cợt, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Nghĩ kĩ thân phận của em, em là ai, nên làm gì, không nên làm gì”
“Thân phận của tôi? Thân phận của tôi là gì? Tôi là bị giam cầm sao? Tôi là tù nhân của anh sao? Anh giữ tôi ở đây, cắt đứt với thế giới bên ngoài, để tôi không thể nhìn thấy ánh sáng, muốn giam cầm tôi ở đây dúng không?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn cô, đối mặt với câu hỏi của cô, anh không tự chủ được mà đâm ra mất kiểm soát: “Lế nào không phải? Em là người của anh, đã là người của anh, đừng hòng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Anh không thích đồ của mình bị người khác đụng vào! Rất không thích!”
“Đồ vật?!” Vân Giai Kỳ tức giận đến mức ứa nước mắt: “Anh nói tôi là đồ của anh?
Bạc Tuấn Phong nhìn cô cười lạnh, cắn môi đến không còn chút máu, nước mắt ướt đẫm hàng mi, cô khàn giọng tố cáo: “Đúng! Lúc đầu là tôi không nên đắc tội cầu xin anh nuôi tôi, là tôi không biết xấu hổ, muốn xin anh nuôi tôi, là tôi tình nguyện bám lấy anh. Đúng! Tâm tình của anh không tốt! Đúng vậy! Nếu như anh có nhân tính, anh càng có thể vô tình tước đoạt quyền nuôi 2 đứa trẻ!