Chương 304

Thấy cô đứng bên giường, áo ngủ sộc sệch, áo ngủ rộng thùng thình, mặc trên người cô, trực tiếp tụt xuống dưới đất, áo choàng rộng rãi, chỉ có thể miễn cưỡng bao lấy thân thể cô.

 

Giai Kỳ cắn răng nói: “Rốt cục anh muốn làm cái gì. Anh nhốt tôi lại trong căn phòng này, không cho phép tôi đi ra ngoài, đây là giam cầm tôi sao? Tôi là phạm nhân sao? Giám sát tôi hai tư giờ?”

 

Bạc Tuấn Phong hỏi: “Tại sao không ăn?”

 

“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi! Anh nhốt tôi ở đây, đến cùng muốn làm cái gì” Giai Kỳ lạnh lùng ép hỏi: “Lúc nào tôi có thể rời khỏi đây? Quần áo của tôi đâu?”

 

Bạc Tuấn Phong đi tới trước mặt cô, Giai Kỳ lui lại một bước, duy trì khoảng cách an toàn với anh: “Tôi phải về bệnh viện!”

 

“Em không thể trở về”

 

“Tại sao?” Giai Kỳ kinh ngạc đến trợn mắt lên, khó có thể tỉ sao không cho tôi trở về?”

 

“Từ giờ trở đi, anh không cho phép em đến gần Vũ Minh và Mạn Nhi một bước.”

 

“..” Giai Kỳ kinh hãi đến biến sắc.

 

Cô giống như đang dò xét người đàn ông trước mắt: “Dựa vào cái gì?

 

Không cho cô thấy Vũ Minh, cô vẫn còn có thể hiểu được.

 

Dù sao, trước mắt, quyền nuôi nấng Vũ Minh vẫn còn nằm trong tay người đàn ông này.

 

Nhưng mà, dựa vào cái gì không cho cô gặp Mạn Nhi?

 

Bạc Tuấn Phong phân phó nói: “Mang đồ ăn vào”

 

“Vâng Người hầu hiểu ý, lập tức mang toàn bộ thức ăn vào, đặt trên bàn trà.

 

Vì dỗ dành Giai Kỳ ăn cơm, bếp trưởng của biệt thự đặc biệt hao tâm tổn trí, tất cả đồ ăn Tây, đồ Pháp, đồ ăn kiểu Trung đều làm, nhưng cô đều không ăn.

 

Giai Kỳ thấy bọn họ bắt đầu lần lượt đem thức ăn vào, nổi giận nói: “Tôi không ăn”

 

“Ăn”

 

Bạc Tuấn Phong nói: “Lại đây”

 

Giai Kỳ tựa vào tường, cũng không nhúc nhích.

 

Bạc Tuấn Phong nhíu mày: “Nhất định phải để anh cho em ăn?”

 

“Anh cho tôi ăn tôi cũng không ăn!” Trong lòng cô còn đang cân nhắc mấy câu nói kia của Bạc Tuấn Phong, không biết là anh nói thật lòng, hay là thủ đoạn uy hiếp cô.

 

Bạc Tuấn Phong thấy cô trước sau không động đậy, cũng mất kiên nhẫn, đợi đến khi toàn bộ người hầu lui ra ngoài hết, người đàn ông này sải bước đi tới trước mặt cô, cánh tay ôm lấy, đưa cô ngồi xuống ôm vào trong ngực.

 

Giai Kỳ nổi giận: “Bạc Tuấn Phong! Tôi nói rồi, tôi không ăn!”

 

Nhưng người đàn ông này lại không hề bị lay động, mặc cho cô đấm đá lên người anh.

 

Nhưng mà sức mạnh của cô có thể lớn đến đâu?

 

Cho dù Giai Kỳ dùng toàn bộ sức mạnh, nhưng mấy nắm đấm đánh lên người anh, dường như cũng chả thấm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play