Chương 179: Sao trong nhà lại có sư tử?

Vân Ngọc Hân lên lầu thay quần áo sau đó đi tới trước mặt Tân Khải Trạch nói với anh ta: “Đi thôi!”

Tân Khải Trạch xoay người, đi ra ngoài cửa, mời Vân Ngọc Hân Vào xe.

Chiếc xe không lái về phía nhà họ Bạc.

Cho đến khi dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự, Vân Ngọc Hân mới nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ngạc nhiên hỏi: “Đây là đâu?”

“Đây là một biệt thự khác do Bạc gia đứng tên. Cô Vân Ngọc Hân mời cô xuống xe!”

Vân Ngọc Hân gật đầu, xoay người đi về phía cửa.

Nhưng cô ta không nghĩ tới, vừa mới quay người, Tân Khải Trạch đã mạnh bạo bước tới, siết chặt lấy vai cô ta, trói hai tay của cô ta lại sau đó bị một khăn lụa đen bịt mắt.

Vân Ngọc Hân gào thét thảm thiết: “Anh làm gì vậy!”

Tân Khải Trạch không trả lời, trói hai tay Vân Ngọc Hân ra sau lưng, nắm lấy cổ áo sau của cô ta kéo vào biệt thự.

‘Vân Ngọc Hân không nhìn thấy gì, hai mắt bị bịt kín hoàn toàn là bóng tối.

Trong lòng cô ta vô cùng rối loạn!

“Tân Khải Trạch! Anh muốn làm cái quái gì?” Tân Khải Trạch không trả lời.

“Tân Khải Trạch!”

Vân Ngọc Hân vặn vẹo giãy dụa.

Bạc Tuấn Phong đang ở bên trong?

Nhưng tại sao anh lại trói tay và bịt mắt cô ta?

“Vào đi”

Tân Khải Trạch mở cửa, đẩy Vân Ngọc Hân đi vào.

Vân Ngọc Hân loạng choạng ngã xuống đất một cách ngượng ngùng.

Cô ta ngẩng đầu cố gảng đứng dậy nhưng hai tay bị trói sau lưng, vặn vẹo như một con bọ cũng không thoát ra được.

“Anh Tuấn Phong, anh…”

Chưa kịp nói hết lời, đột nhiên cô ta cảm nhận được một luồng hơi thở khủng khiếp từ trong bóng tối.

Ðó là hơi thở thuộc về một loài dã thú.

Bỗng nhiên Vân Ngọc Hân cảm thấy sợ hãi.

Theo bản năng, cô ta cuộn mình thành một quả bóng, muốn thu mình vào góc sau đó cô ta cảm thấy rõ ràng có thứ gì đó đang đi về phía mình.

Hơi thở dồn dập của dã thú dân dần đến gần cô ta.

Ngay sau đó, cô ta có thể cảm thấy một vài sợi lông dính trên cánh tay của mình.

Đó là bờm của một con sư tử!

Sư tử?

Tại sao ở đây lại có sư tử!

Qua một lớp khăn bịt mắt, cô ta đã có thể hình dung ra có một con quái thú đang nhìn chằm chăm vào cô ta ở một khoảng cách rất gần, dùng ánh mắt như thiêu đốt mãnh liệt nhìn cô ta.

“Tuấn… Anh Tuấn Phong…” Cô ta không dám phát ra tiếng động, nhưng theo bản năng yếu ớt gọi tên của Tuấn Phong, giọng nói của cô ta run rẩy: “Anh đang ở đâu..

“Vân Ngọc Hân” Cách đó ba mét vang lên giọng nói lạnh lùng của Vân Giai Kỳ.

‘Vân Ngọc Hân ngạc nhiên: “Vân Giai Kỳ?” Tại sao cô ta lại ở đây?

“Tôi hỏi cô, hôm nay ở sở thú đã xảy ra chuyện gì? Tôi muốn nghe những lời từ chính miệng cô nói.”

‘Vân Ngọc Hân lo lắng nuốt nước bọt rồi sau đó trả lời: “Là cô đã giả danh anh Tuấn Phong để bắt tôi đến đây? Vân Giai Kỳ, đây là cô đang bắt cóc tôi, cô không sợ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play