Chương 1502

Rồi bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, dù là ôm cô như vậy thôi nhưng cũng đem lại cho cậu ta sự an ủi rất lớn Bạc Tiêu Dương sắp mất đi sự tự chủ rồi.

“Cậu làm gì vậy..”

Vân Giai Kỳ sợ hãi kêu lên: “Buông tôi ra..”

Giây tiếp theo cậu ta áp cả người cô lên sô pha.

Cơ thế nặng nề của người đàn ông như sắp nghiên nát cô.

Bạc Tiêu Dương nắm lấy tay cô, chóp mũi vương vấn hương thơm nơi mái tóc cô.

“Giai Kỳ Cậu ta muốn cô, rất muốn cô.

Chút lý trí còn lại cuối cùng đã nói với cậu ta rắng cậu ta không được làm tổn thương cô.

“Cậu sao vậy.” Vân Giai Kỳ không hiểu, tại sao cậu ta lại dùng sức như vậy, cô không thoát ra được, chỉ có thế phàn nàn nói: “Cậu làm tôi đau.”

“Xin lỗi.”

Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi..tôi sợ là tôi không nhịn được.

Vân Giai Kỳ nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì”

“Chúng ta… chúng ta đã kết hôn rồi” Bạc Tiêu Dương cố gắng áp dục vọng trong mình xuống, thấp giọng nói: “Cô là vợ của tôi, tôi là chồng của cô, tôi muốn chạm vào cô cũng là danh chính ngôn thuận.

“Tôi không hiểu cậu đang nói gì” Vân Giai Kỳ lại hét lên, khó khăn lảm mới rút được một bàn tay ra và dò dắm về phía bàn trà Bạc Tiêu Phong nói: “Chúng ta đã… đã kết hôn, cô không hiểu sao?”

Cậu ta nắm lấy cắm cô, xoay mặt cô để cô nhìn thẳng vào mình: “Cô thuộc về tôi.” Nói xong cậu ta cúi xuống hôn cô.

Vân Giai Kỳ bỗng quay mặt đi, nụ hôn của cậu ta rơi xuống giữa cố và vai cô.

‘Cơ thể lại rơi vào trạng thái nguy cấp.

Bạc Tiêu Dương đã đạt tới giới hạn của nhịn nhục rồi, vô thức cắn vào gáy cô.

+ Vân Giai Kỳ đau đến mức kêu lên: “Đau quá! Sao cậu lại cản tôi…”

Bạc Tiêu Dương dường như không thể nghe rõ cô đang nói gì, cậu ta chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.

Cậu ta rất muốn cô, Bàn tay to lớn của người đàn ông di chuyển xuống vạt áo cô, chỉ nghe thấy tiếng “roet”, bỗng nhiên áo của cô bị xé toạc ra.

Vân Giai Kỳ sợ tới mức vừa thét chói tai vừa giấy giua: “Á! Cậu đang làm gì thế, cậu đừng như vậy, đừng làm tôi sợ…”

Bạc Tiêu Dương vẫn không dừng lại, bây giờ cậu ta như không còn là chính mình nữa, sau đó váy của cô cũng bị xé rách.

Vân Giai Kỳ hết đẩy rồi lại đánh vào vai cậu ta, cô căng thẳng đến mức siết chặt bàn tay lại, cần mạnh lên bả vai cậu ta.

Dù bị đau, nhưng lý trí của cậu ta cũng khó có thể quay lai.

“Đừng làm vậy!

Vân Giai Kỳ lại hét lên thảm thiết: “Cậu là người xấu! Cậu chỉ biết bắt nạt tôi, đừng bắt nạt tôi… Oa oa oa oa, nếu không đến khi chú về, tôi sẽ mách chú là cậu đã ức hiếp tôi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play