Chương 1194
Cô ấy rốt cuộc là ai vậy?
Bạc Tuấn Phong sững người một chút, Vân Giai Kỳ cố thoát khỏi anh, lại bị rơi vào trong bồn tắm.
“Tôm” một tiếng.
Cô ấy chìm trong bồn nước.
Một ngưồn nước nóng sộc thẳng vào khoang mũi, răng và môi của cô ấy.
Cô ấy không hề cố găng thoát ra, toàn thân như tê liệt, không còn sức để thoát ra nữa rồi.
Bạc Tuấn Phong hơi chút căng thẳng, chuyển người vào trong bể nước, lôi cô ấy ra ngoài.
Vân Giai Kỳ bị uống mấy ngụm nước, lông mi ướt hết cả rồi.
“Ôi trời ơi..” cô ấy mở to đôi mắt, thở đột nhiên gấp gáp hơn: “Nóng quá…”
Cô ấy quần áo trên người đều ướt hết rồi Bồn nước nóng thật.
Cô ấy càng cảm thấy nóng hơn.
Đợi tới khi cô ấy nhìn rõ mặt của Bạc Tuấn Phong, cô ấy đột nhiên lâm bầm nó: “Anh tại sao vậy…không cần tôi nữa rồi Bạc Tuấn Phong lông mày lưỡi mác như gọt “Tai sao vậy…không cần anh nữa à…”
‘Vân Giai Kỳ tóm lấy cavat của anh, kéo anh ta vào người: “Nói đi… anh nói đi… anh không cần tôi nữa phải không, không quan tâm đến tôi nữa phải không…”
“Hả?”
Bạc Tuấn Phong chỉ cảm thấy trong đầu mình dường như thần kinh đứt rời ra, một mầu trắng xóa ôm chặt lấy vai của anh, toàn thân run rẩy.
“Thình thịch…”
“Thình thịch…
Đó là tiếng tìm đang đập của Bạc Tuấn Phong Cô ấy nói mê mơ hồ một tiếng, nghe không rõ ràng.
Giọng nói của cô ấy dường như nổi những gợn sóng ở trong tâm hồn anh.
Trong cảm giác không thể khống chế nổi đó.
Anh cúi đầu, ôm chặt đôi môi mềm mại của cô ấy “ta Vân Giai Kỳ vốn là thở không nổi nữa rồi, anh đột nhiên bịt đôi môi nhỏ của cô ấy, cô ấy càng cảm thấy khó hơn.
Bạc Tuấn Phong nằm lấy tay cô ấy, kẹp vào từng ngón tay mười ngón nắm chặt nhau không thể phân rời.
Giống như sáng sớm mặt trời ló ra vậy.
Vân Giai Kỳ trong lúc hồi phục trí nhớ, da mắt nặng nề vô cùng, bên tai truyền đến âm thanh tí ta tí tách nước bản lên trong bồn tâm.
Cô ấy cố gắng mở to mắt ra, lại giống như là bị cái gì đó kìm nén vậy, thế nào cũng động không nổi cơ thể, Phản ứng đau đầu, tìm đập nhanh, khô họng vô cùng, cơ thể như bị bọc chỉ vậy nặng nề vô cùng.
Vân Giai Kỳ nhầm mắt lại, lại giống như hôn mê.
Một lúc tỉnh dậy, đèn tường sáng lên.
Bên tai truyền đến âm thanh ai đó đang lật từng tờ báo.
Vân Giai Kỳ quay mặt xem, liền nhìn thấy hình dáng mơ hồ thấp thỏm đâu đây, mặc một bộ đồ tắm màu đen, ngồi một cách an nhàn trên ghế sôpha Cô ấy lờ mờ nhìn thấy đôi tay trắng nõn của một người đàn ông Đầu ngón tay lật từng trang báo một.
Cho tới khi cô ấy nhìn rõ nét mặt trai không tì vết của người đàn ông, chính là anh ta.
“Bạc Tuấn Phong…”
Người đàn ông này đầu cũng không ngẩng lên, mí mắt đã không thể cử động được chút nào: “Tỉnh rồi hả?”