Chương 1093

“Lĩnh vực này thì anh xuất sắc.”

“Phải. Thế nên tôi ra tay. Cơ mà…”

Mộ Lâm Châu lắc đầu: “Nếu như đến tôi cũng không khiến anh ấy tỉnh dậy được, vậy có lẽ trên thế giới này, người có thể đánh thức anh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay”

Nói xong, anh duỗi thẳng một ngón tay.

Với hàm ý này, nếu như đến Mộ Lâm Châu còn chịu thua buông xuôi thì nhìn chung cả thế giới cũng khó tìm được một chuyên gia y học nào khác có thể đánh thức Bạc Tiêu Dương.

Nếu như, muốn tin răng ngoài anh ta ra, vẫn còn sự tồn tại của một người giỏi hơn, anh ta thà tin rằng cái gọi là người giỏi hơn đó là thần tiên giáng thế.

“Anh biết đấy, lĩnh vực chứng bệnh nghiêm trọng thì tôi là người đi đầu. Tôi tin là núi này cao còn có núi khác cao hơn, nhưng mà người giỏi hơn kia rốt cuộc là ai thì trước mắt tôi vẫn chưa gặp qua”

Mộ Lâm Châu trước giờ tự cao tự đại Nhưng anh ta có tư cách để tự cao.

Làm người đi đầu trong lĩnh vực chứng bệnh nghiêm trọng. Chỉ với bây giờ thôi, thực sự chẳng có ai qua được anh ta.

Mộ Lâm Châu nhìn cậu ta, nhẹ vỗ vai cậu ta một cái rồi nói: “Tôi đi thăm Cung Bắc đây”

“Ừm”

Bạc Tiêu Dương trở về phòng bệnh, nhìn thấy Vân Giai Kỳ vẫn đang trông coi Bạc Tuấn Phong. Cậu ta bước qua đấy, ngồi xuống và nhìn Bạc Tuấn Phong “Cô suy nghĩ về đề nghị của Mộ Lâm Châu chưa?”

‘Vân Giai Kỳ nhướng mày, chẳng thèm nói một lời.

“Chết não nhất định sẽ không thế tỉnh lại được. Nhưng nếu là người thực.

vật thì Mộ Lâm Châu nói anh ta có thể thế chản chản rằng có thế khiến anh ấy tỉnh lại”

“Anh ta có cách gì? Nếu có, tại sao anh ta không rút máy thở ra?”

Bạc Tiêu Dương nói: “Cô xem tình trạng của anh ấy bây giờ đi”

Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tuấn Phong Trên người anh bị chọc vào chỉ chít ống dẫn.

Đủ loại ống truyền dịch, ống truyền dinh dưỡng.

“Với bộ dạng này của anh ấy thì làm sao có thể tiếp nhận biện pháp trị liệu khác được chứ? Tuy nhiên, đề nghị của Mộ Lâm Châu có chút mạo hiếm.

Nhưng… đây là một lựa chọn tất yếu”

‘Vân Giai Kỳ nói: “Tôi không muốn mạo hiểm”

“Nhưng cuộc sống luôn có rủi ro mà đúng không? Cô nhân tâm trơ mất nhìn anh ấy như người sống dở chết dở vậy sao? Anh ấy vẫn luôn đeo máy thở, tất cả các dấu hiệu, huyết áp, nhịp thở, làm sao mà Mộ Lâm Châu có thể phán đoán được, đây là chỉ số của chính cơ thể hay chỉ số do thiết bị cung cấp cho anh ấy? Anh ấy không có cách nào để xác định trạng thái của mình và làm thế nào để tiến hành điều trị tiếp theo. Anh ấy giờ chỉ là một con mèo bất động.”

Không thể xác định anh còn sống hay đã chết. Hốc mắt Vân Sơ đỏ lên, đột nhiên cúi đầu, nước mắt chảy không ngừng.

Cô nghĩ đến nếu như loại bỏ máy thở, Bạc Tuấn Phong tiến vào trạng thái suy kiệt, cô nên tiếp nhận kết như vậy như thế nào đây.

“Tôi không muốn…”

Đừng tàn nhẫn với cô như vậy.

‘Vân Giai Kỳ một tay nắm chặt tay của Bạc Tuấn Phong, một tay gắt gao nắm chặt khăn trải giường: “Đừng tàn nhãn như vậy..” Cô không thể chịu đựng được.

“Tôi sợ, tôi thật sự rất sợ..” Vân Giai Kỳ cắn môi, nước mắt chảy dài trên mặt: “Tôi sợ sau khi rút máy thở ra, tôi sẽ không còn gì nữa…”

Bạc Tiêu Dương nhìn nước mắt không ngừng rơi xuống của cô mà lòng cậu ta như bị dao cắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play