Chương 1092

Cô không dám đối mặt với chuyện này.

Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi có thể hiểu được quyết định của anh, nhưng không thể tuỳ Người đàn ông này, mặc kệ là đối với gia tộc nhà họ Bạc, và đối với Vân Giai Kỳ mà nói, đều rất quan trọng.

Nấu là..

Ngày anh thực sự bị kết án tử hình là một nỗi đau không thể nguôi ngoai trong cuộc đời Giai Kỳ Cô nhất định sẽ sụp đổ.

Mộ Lâm Châu nhìn về phía Vân Giai Kỳ: “Tôi hi vọng cô vui vẻ châm chước cho đề nghị này của tôi. Điều quan trọng nhất là học cách đưa ra lựa chọn”

“Nhất định phải rút máy trợ thở sao?”

Vân Giai Kỳ thanh âm rung rẩy: ‘Nếu như anh ấy ở trạng thái trạng thái người thực vật, vậy thì chờ anh tỉnh lại, không tốt sao? Nếu như không phải, coi như anh là chết não”

“Những thiết bị này kéo lại, chỉ là thân thể của anh, có ý nghĩa gì”

Mộ Lâm Châu là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Giai Kỳ mất khống chế.

Biết nhau lâu như vậy đến nay, Vân Giai Kỳ chưa bao giờ có loại mất khống chế như thế này.

Anh ta cũng có chút bị hù dọa.

Mộ Lâm Châu xoa mi tâm, đổi lời nói: “Nếu như, cô không nguyện đồng ý rút máy trợ thở, như vậy chỉ có một phương pháp.”

“Phương án gì?”

Giọng điệu Mộ Lâm Châu trịnh trọng và xác thực: “Chờ đến bao giờ cho anh ta tỉnh lại”

Mộ Lâm Châu nói: “Cô cho răng anh ta là người thực vật nên lòng không tạp niệm, đợi đến bao giờ anh ta tỉnh lại thì thôi. Cô có thể ở bên anh ta, cố gắng gọi anh ta tỉnh dậy. Nhưng mà, tỷ lệ người thực vật tỉnh dậy được rất khó nói. Có người mấy ngày là tỉnh lại, có người đến cuối đời cũng không tỉnh dậy được”

Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tuấn Phong, bặm môi n Vô điều kiện, vô thời hạn.

Đợi đến khi anh tỉnh lại thì thôi.

“Anh ấy không chết, anh ấy chỉ mệt nên ngủ một chút mà thôi. Có lẽ ngày mài là anh ấy có thể tỉnh lại. Tôi không quan tâm bao giờ anh ấy sẽ tỉnh lại, tôi đều sẽ đợi”

“Tôi chấp nhận đợi.”

Mộ Lâm Châu gật đầu.

Mộ Lâm Châu và Bạc Tiêu Dương để Vân Giai Kỳ lại và đi ra khỏi phòng bệnh. Trước cửa, Bạc Tiêu Dương hỏi: “Chuyện này, anh còn phương án khác không?”

Mộ Lâm Châu thẳng thắn đáp: “Lực bất tòng tâm”

Bạc Tiêu Dương bỗng nhiên im bặt Mộ Lâm Châu nói: “Có lẽ anh ta sẽ tỉnh dậy được trong vài ngày, chỉ có thể trông cậy vào số mệnh của anh ta rồi”

Bạc Tiêu Dương vẫn không nói một lời Cậu ta đột nhiên nghĩ ra gì đó.

“Nếu như anh rút máy thở của anh ấy ra, anh ấy là người thực vật. Vậy anh có thể gọi anh ấy tỉnh dậy không?”

Mộ Lâm Châu nói: “Nếu là trạng thái của người thực vật, tôi chắc được năm mươi phần trăm”

“Năm mươi phần trăm?” Bạc Tiêu Dương không hài lòng với câu trả lời này lắm Mộ Lâm Châu nhìn cậu ta một cái, nói với hàm ý sâu xa: “Chuyện này tôi không thể bảo đảm với anh được. Dù cho ngoài kia có dành cho tôi bao nhiêu lời khen thần khen thánh, tuy tôi thừa nhận tôi có thực lực, nhưng nền khoa học trị liệu của loài người hiện giờ vẫn có giới hạn. Chỉ đối với tình trạng người thực vật, giả sử tiến hành một vài trị liệu thần kinh, có lẽ đủ để khiến anh ta nhanh chóng tỉnh lại”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play