Kiều Kiều ngồi bên ghế lái, nhìn chằm chằm hai quả thông đặt ngay ngắn trước mặt cô, rốt cuộc không kiềm nổi mà mở miệng: “Thứ này không ăn được.”
Lục Diệt liếc cô một cái, đến sóc còn biết là phải ăn hạt bên trong quả thông, thế mà Kiều Kiều lại không biết, cứ thế gặm luôn.
Chạy được một quãng, Lục Diệt dừng xe lại. Anh móc ra một con dao, cạy vảy thông, hạt thông chắc mẩy cứ thế rơi lả tả vào lòng bàn tay Kiều Kiều, số lượng còn không ít.
Kiều Kiều nắm vốc hạt thông, mặt cô hiện vẻ ngạc nhiên.
Lục Diệt lấy bịch ni lông ra, giúp cô bỏ vốc hạt thông vào.
Kiều Kiều nhón một hạt, há miệng cắn, cô cắn bể lớp vỏ cứng bên ngoài thì hơi nhăn mặt nuốt xuống.
Cô trả bịch hạt thông lại cho Lục Diệt, nói: “Không ăn được.”
Ngốc quá.
Hạt thông còn chưa tách vỏ, Lục Diệt dùng đầu ngón tay bóp một cái khiến lớp vỏ cứng vỡ ra, sau đó đưa lên miệng cô. Kiều Kiều há miệng, ăn trọn, mắt chợt sáng rực lên.
“Em muốn ăn nữa.”
Kiều Kiều hơi hé miệng, ngoan ngoãn đợi Lục Diệt đút thêm.
Sau khi Lục Diệt tách vỏ thêm hạt nữa cho cô thì bảo cô tự làm, tách vỏ cũng được mà gặm luôn cũng chẳng sao, anh mặc kệ Kiều Kiều.
Kiều Kiều vụng về tách mãi không ra vỏ hạt thông, hồi lâu vẫn chẳng được hạt nào.
Cô thoáng nhụt chí, cầm lấy tay phải Lục Diệt đang đặt trên tay lái, đặt hạt thông vào đầu ngón tay anh, bảo: “Anh bóp một tí đi.”
Lục Diệt: “…”
Anh giúp cô bóp một cái xong, mặt mày Kiều Kiều giãn ra, cuối cùng cũng tách được một hạt.
Cô vui cực kỳ, mặt mày tươi rói như hoa, Lục Diệt liếc nhìn cô qua khóe mắt, trên mặt anh cũng khấp khởi niềm vui.
Khó khăn lắm Kiều Kiều mới tách được một hạt thông, cứ thế đưa ngay tới miệng Lục Diệt, khe khẽ nói: “Ăn ngon lắm!”
“Ừ, ngon lắm!” Anh không đẩy ra, há miệng ngậm lấy, vị ngọt thanh lan khắp miệng.
Kế đó, Kiều Kiều đã biết cách, cô tách được một đống hạt thông nhưng để dành đó không ăn.
Bấy giờ, dường như cô đã hiểu vì sao Lâu Dương Lăng lại muốn trữ lương thực, cảm giác nhìn đồ ăn từ ít hóa nhiều từ chút từng chút một thật quá đỗi hạnh phúc!
Cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng vụt qua, sau khi Kiều Kiều tách vỏ mệt mỏi, bèn tựa vào cửa sổ xe, tò mò ngắm nghía cảnh vật bên ngoài.
Kiều Kiều ngồi yên, Lục Diệt cũng không cần một tay lái xe một tay bóp hạt thông hộ cô nữa, nhưng chẳng được bao lâu, Kiều Kiều bỗng ló đầu ra ngoài cửa sổ xe.
Lục Diệt cả kinh vội vàng phanh gấp, Kiều Kiều bị nghiêng ngả, đâm đầu vào kính chắn gió.
Lục Diệt còn đang tự hỏi vì sao cô lại biết cởi đai an toàn, anh tập trung nhìn kỹ mới phát hiện cô đã lách người chui ra khỏi đai.
Đúng là một cô nhóc lanh lợi.
Anh sầm mặt: “Ai cho em thò đầu ra ngoài, không cần đầu nữa à?”
Kiều Kiều ôm trán, rưng rưng nước mắt nói: “Em xin lỗi…”
Lục Diệt thấy trán cô đã sưng vù thì hơi không đành lòng, nhưng anh không thể dung túng cho những hành vi như thế, anh nghiêm giọng nói: “Không được phép thò đầu ra ngoài, em có biết làm thế nguy hiểm lắm không hả?”
“… Em biết rồi.”
Lục Diệt lấy tuýp thuốc mỡ từ trong không gian ra, giúp cô bôi lên trán. Lúc anh day chỗ máu bầm, Kiều Kiều suýt thì cắn tay anh một phát.
Bôi thuốc xong, Lục Diệt mới để ý tới quang cảnh bên ngoài, bất giác thần người ra.
Vừa rồi bọn họ mới đi ngang qua thành phố Tô, đậu xe ở đây có thế thấy thấp thoáng bóng dáng thành phố Tô.
Vừa rồi, thứ Kiều Kiều nhìn chính là thành phố Tô.
Cơn tức của Lục Diệt chợt dịu đi, anh hỏi cô: “Sao em lại muốn nhìn thành phố Tô?”
Kiều Kiều lí nhí đáp: “Em có một người bạn rất quan trọng ở đó.”
“Muốn về thăm à?”
Kiều Kiều một mình vào thành phố Tô đương nhiên không có vấn đề gì lớn, nhưng Lục Diệt thì không thể, Kiều Kiều không muốn rời xa anh.
Kiều Kiều lắc đầu.
Sau này có dịp, cô sẽ đi tìm Sương Sương sau.
Cô lấy làm may mắn vì Quý Sương còn nhớ rõ cô.
Chặng đường kế tiếp, tâm trạng Kiều Kiều rõ ràng sa sút hẳn, Lục Diệt bèn giúp cô tách một quả thông khác, lấy hết hạt bên trong ra.
Bấy giờ Kiều Kiều mới phấn chấn lên một tí.
Lục Diệt nghĩ, cô nhóc thây ma này dễ dỗ thật, cho tí đồ ăn là dịu ngay.
Mới đó đã đến đêm.
Lục Diệt dựng lều bên cạnh xe như thường lệ, rồi để Kiều Kiều ngồi chơi bên trong. Nơi này đường núi trập trùng, Lục Diệt không muốn Kiều Kiều chạy lung tung khắp nơi.
Bầu trời đen kịt chẳng có lấy một vì sao, tựa như báo hiệu thời tiết đêm nay chẳng đẹp đẽ gì. Quả nhiên, chỉ lát sau, một trận tuyết nhỏ đã rơi lả tả.
Lục Diệt nhìn tuyết rơi, dần ý thức được hóa ra trời đã vào đông.
Kiều Kiều mở to hai mắt ngạc nhiên ngắm tuyết, sau đó cô vui sướng đưa tay ra khỏi lều bắt lấy bông tuyết.
Còn Lục Diệt thì tạo lồng năng lượng bao khắp bốn phía lều, cũng không đi ra ngoài nữa. Dù sao tuyết thời mạt thế cũng như mưa, đều không phải thứ tốt lành gì.
Anh nhìn Kiều Kiều vươn đầu ngón tay, bắt được một bông tuyết. Nhiệt độ cơ thể cô rất thấp, bông tuyết xinh đẹp đậu trên đầu ngón tay cô không tan đi.
Cô ngắm bông tuyết này rất lâu, sau đó há miệng nuốt luôn vào bụng, khi phát hiện nó chẳng có vị gì thì cụt hứng ngay, lùi vào trong lều.
Rõ là cô nàng thực tế, thứ gì không ăn được là không thích.
Lục Diệt thấy rất nhiều bông tuyết rơi xuống vai cô, vì nhiệt độ cơ thể cô mà mãi không tan đi. Anh bèn giơ tay ra, dùng dị năng hệ hỏa ấm áp trên đầu ngón tay vuốt ve bả vai cô, giúp cô làm tan tuyết.
Khi Kiều Kiều nhận ra thứ này biến thành nước thì thấy khó chịu hết cả người.
Giọng Lục Diệt đong đầy nét cười, anh nói: “Em ngoan ngoãn đợi ở đây, anh sẽ về ngay.”
Anh mở lồng năng lượng ra, sau đó đi tới bên cạnh xe, dùng tinh hạch tạo một trận pháp. Nếu cứ để mặc tuyết phủ lên chiếc xe này thì có khả năng ngày mai chỉ còn lại mỗi khung xe.
Loại xe chống chịu ăn mòn phải chờ đến sang năm, khi mấy căn cứ đã ổn định mới bắt tay vào nghiên cứu chế tạo, bây giờ dùng chiếc xe này đúng là rất phiền toái.
Đến nửa đêm, Lục Diệt bị Kiều Kiều lay tỉnh.
Tuyết mỗi lúc một lớn, nếu không có lồng năng lượng hẳn là bọn họ đã bị chôn vùi.
Thế nhưng gặp phải trận tuyết lớn như thế trong núi đúng là một chuyện xui xẻo.
Lục Diệt bỏ cả căn lều và chiếc xe vào trong không gian, sau đó ngẩng lên nhìn bầu trời. Anh không nhìn thấy sao, cũng không thể phân rõ phương hướng.
Đúng lúc này…
“Kiều Kiều, em chạy đâu thế?”
Tuy cảm giác phương hướng của Kiều Kiều không tốt, nhưng trực giác của thây ma thường rất chuẩn, nên Lục Diệt tin tưởng Kiều Kiều.
Sau đó Kiều Kiều dẫn anh đi vào một khu rừng rậm rạp, Lục Diệt hoàn toàn mất phương hướng, cùng Kiều Kiều trú trong một hốc cây lớn, ở tạm nửa đêm còn lại.
Hôm sau.
Rừng rậm bị một màn tuyết trắng bao phủ, dõi mắt trông ra xa, hầu như không hề thấy dấu vết của màu xanh lục bị giấu dưới lớp tuyết trắng, đủ biết trận tuyết đêm qua lớn nhường nào.
Lục Diệt nhíu mày nhìn, suy nghĩ không biết nên ra khỏi nơi này thế nào, còn Kiều Kiều hiển nhiên không mang gánh nặng tâm lý như anh, cô nhìn màn tuyết mà trầm trồ: “Đẹp quá!”
Hai người vừa ra khỏi hốc cây tạm trú, cái cây to trên đều họ bỗng đung đưa khiến một trận tuyết lớn đổ xuống.
Lục Diệt nhanh nhẹn lùi về sau, Kiều Kiều không phản ứng nhanh bằng anh, bị tuyết xối khắp người.
“Lục Diệt…” Kiều Kiều nay đã thành người tuyết liên tục vung vẩy vai, trông sắp khóc đến nơi.
Lục Diệt đang định an ủi cô vài câu thì thấy cái cây kia đã vươn cánh lá khổng lồ của nó, nhẹ nhàng sà xuống, phớt qua đầu Kiều Kiều, hơn nữa còn cho cô hai quả trám mới kết.
Kiều Kiều đang định khóc dụi dụi mắt, nhận lấy quả trám kia cắn một miếng, vị ngọt của trái cây lan khắp miệng.
“Lục Diệt, ngon lắm!” Kiều Kiều vội đưa quả trám còn lại lên môi Lục Diệt.
Nhưng người cô không đủ cao, nên đành bật người lên nhét thẳng vào miệng Lục Diệt.
Lục Diệt: “…”
Đúng là rất ngọt.
Sau khi chào tạm biệt cây lớn, Kiều Kiều lại theo Lục Diệt đi một mạch về phía trước. Những nơi Kiều Kiều đi qua, cây xanh bốn phía thoáng xào xạc, nếu là cây lớn thì sẽ tặng trái cây cho Kiều Kiều. Nhờ đồ ăn chúng đưa mà ngay cả Lục Diệt đi theo cô cũng no kềnh.
Nói thật, kiếp trước Lục Diệt đã gặp không ít thây ma hệ Mộc, nhưng thây ma được đám cây cối chào đón nhường này chắc chỉ có mình Kiều Kiều.
Cô được hoan nghênh như vậy, sau này biết đâu anh có thể đi theo “ăn bám” Kiều Kiều trong rừng rậm cũng nên.
“Lục Diệt Lục Diệt, giờ mình đi đâu ạ?” Kiều Kiều nhét hết đống trái cây cô không ăn hết vào trong không gian của Lục Diệt.
“Qua hết ngọn núi này, đường sẽ dễ đi hơn.” Lục Diệt chỉ dãy núi trập trùng ngay trước mắt, nó bị một lớp tuyết rất dày bao phủ, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
“Anh cõng em được không?”
“Không được.”
“Thế thôi vậy, đích đến của mình ở đâu ạ?”
Ánh mắt Lục Diệt dần xa xăm: “Hòa Châu.”
Sau này, Hòa Châu sẽ là khu vực giáp ranh giữa vùng đất của con người và thây ma, nó không thuộc về loài người cũng như thây ma. Ở đó, thậm chí loài người và thây ma có thể “cùng chung sống” với nhau ở một mức độ nhất định.
Đó là nơi thích hợp nhất cho anh và Kiều Kiều cư trú.
“Ở đâu ạ?”
“Mãi phía Nam.”
Kiều Kiều nghĩ ngợi rồi hỏi: “So với căn cứ Bảo Hộ thì cái nào gần hơn ạ?”
“… căn cứ Bảo Hộ.” Hòa Châu rất xa, gần như gấp đôi khoảng cách từ trấn Thạch Khê đến căn cứ Bảo Hộ.
“Thế sao mình không đến căn cứ Bảo Hộ? Trước kia rõ ràng anh muốn tới đó mà.”
Lục Diệt nghe cô hỏi liên miên, bèn nói: “Em yên lặng chút nào, giữ sức đi, lát nữa anh không cõng em đâu.”
“Lục Diệt, anh hung dữ với em.”
Lục Diệt không lên tiếng, dẫn Kiều Kiều đi lên núi.
Dọc đường đi rất thuận lợi, họ không hề đụng độ thây ma, cũng không gặp phải động vật biến dị nào.
Đến giữa trưa, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, Lục Diệt vừa định chuẩn bị cơm trưa thì nghe thấy tiếng rống chẳng biết ở đâu vọng tới từng hồi một.
Kiều Kiều không phản ứng gì, nhưng Lục Diệt lại nhíu mày, một lớp tuyết dày vừa mới phủ khắp núi không hề vững chắc, tiếng động lớn như vậy nhỡ may khiến tuyết lở thì…
Anh chưa kịp dẫn Kiều Kiều rời khỏi chỗ này thì cô đã bị một khối tuyết đập trúng. Cô còn chưa kịp che đầu, Lục Diệt đã dẫn cô chạy thục mạng.
Dãy núi bị tuyết bao phủ liên tiếp vang lên tiếng ầm ầm, giống như thú dữ ngủ đông choàng tỉnh giấc, kéo theo đó là tuyết từ chỗ cao ào ạt lăn xuống.
Tuyết lở.
Đối mặt với thiên tai, tất thảy sức mạnh đều có vẻ rất yếu ớt, Lục Diệt chỉ kịp ôm Kiều Kiều vào lòng trước khi bị quả cầu tuyết cuốn lấy, lăn từ trên núi xuống.
…
Khi Lục Diệt mở mắt ra, thấy khung cảnh bốn bề trông rất xa lạ. Anh thử cử động cơ thể, chỉ có cánh tay là hơi nhoi nhói, chắc vừa rồi lúc lăn xuống đã va vào đâu đó nên trật khớp. Trừ chỗ đó thì không có thương tích nào nghiêm trọng.
Lục Diệt dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay bị thương, sau đó vặn một cái, nắn khớp trật về đúng vị trí.
Nhưng anh không thấy Kiều Kiều đâu cả.
Hai người đã bị tuyết chia cắt.
Lục Diệt thử ngưng tụ dị năng để cảm nhận sự sống của Kiều Kiều. Rất lâu trước đó, khi bọn họ lạc mất nhau một khoảng ngắn ngủi ở kho hàng trấn Thạch Khê, anh đã gieo một tia dị năng hệ hỏa lên người Kiều Kiều để đề phòng trường hợp như hôm nay.
Nhưng anh còn chưa kịp cảm nhận thì đã bị một hồi gầm gừ ngắt ngang.
Anh nhìn sang, thấy một con heo biến dị đang rống mình.
Lục Diệt: “…”
Thôi được, không cần Kiều Kiều giết heo, để anh vậy.
Vừa hay có thể bổ sung đồ ăn cho Kiều Kiều.