Chờ đến khi nhóm người Tống Phái rời đi, Kiều Kiều nghĩ về chuyện trước mạt thế mình bị xem như con ghẻ bị ném đi thì không khỏi nhìn thoáng qua Lục Diệt.

“Nhìn cái gì?”

Kiều Kiều đặt câu hỏi: “Lục Diệt, vì sao anh lại đi cùng em thế?”

Tống Phái quen cô nhiều năm như vậy thế nhưng vì tự bảo vệ mình trước uy hiếp về tính mạng, anh ta không chút do dự khi bỏ rơi cô. Còn sau khi gặp được Lục Diệt, thậm chí anh chẳng màng cô là thây ma, vẫn luôn dẫn cô theo bên người.

“Sao đột nhiên hỏi như vậy.”

Kiều Kiều nào có giấu giếm, bèn đáp lời: “Em nhớ tới một ít chuyện hồi trước…..”

Ánh mắt Lục Diệt dần lộ vẻ kỳ lạ, chẳng lẽ chỉ nói vài câu với Tống Phái mà cô đã khôi phục được ký ức?

“…… Anh ta bỏ rơi em, nhưng anh lại chẳng thế, vì sao chứ?” Kiều Kiều thương tâm vì chuyện mình không giỏi dẫu chỉ một chút, “Em đúng là vừa yếu vừa ngu ngốc, hôm nay còn bị Chu Tinh cắn, liên lụy anh phải rời đi với em.”

“Nơi đó cũng không tốt, rời đi là lựa chọn chính xác.” Trước nay Lục Diệt đều không trách móc Kiều Kiều, “Về sau chúng ta tự mình mà sống.”

“Vâng.” Cô gật đầu, còn có chút thất thần.

Lục Diệt không muốn cô lại nghĩ miên man, bèn cố tình chuyển đề tài, anh hỏi: “Vậy em có trách anh ta hay không?”

Kiếp trước Lục Diệt đã nhìn thấu Tống Phái. Với bản lĩnh dị năng hệ lôi, địa vị của cậu ta ở căn cứ Bảo Hộ không thấp, thế mà lúc mấu chốt lại chẳng làm được việc, yếu đuối nhu nhược khi gặp nguy cấp, y như đứa bé chẳng chịu lớn, chưa kể lại không kiên định, nào đáng để kết bạn tri kỷ.

Nếu không bởi vì bạn tốt Tống Giản, Lục Diệt sẽ không thèm liếc mắt một cái cho loại người này. So với Tống Giản mà nói, Tống Phái thua kém hơn đâu chỉ là khoảng cách nhỏ.

Kiều Kiều lắc đầu.

“Rất rộng lượng đấy.” Anh trêu chọc.

“Em với anh ta đâu có liên quan gì nhau, anh ta mặc kệ em cũng là chuyện bình thường. Không phải những nhân loại như bọn họ đều như thế này sao?”

Không phải là nhân loại các anh.

“Không ngờ em lại không ghi thù.” Lục Diệt bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ khi cô rời khỏi thành phố Tô với anh, “Thế nhớ tôi đúng không?”

Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu, cô cất lời: “Anh là người một nhà mà, em chỉ nhớ đến anh thôi. Lục Diệt, ngoài trừ anh ra, những người khác đều không đáng để em nhớ tới.”

Lục Diệt nghe xong thì thấy tâm trạng khá tốt, nhân tiện nhắc tới Lâu Dương Lăng: “Vậy tên thây ma có dị năng hệ mộc kia thì sao?”

“Cậu ấy có phải là người đâu.”

Lời này nghe cứ như đang mắng người, nhưng Lâu Dương Lăng thật đúng là không phải con người.

Lục Diệt lại hỏi: “Kiều Kiều, trí nhớ của em đã khôi phục rồi à?”

Kiều Kiều lắc đầu, đáp: “Một chút thôi.”

“Đều là về Tống Phái sao?” Đối với Kiều Kiều mà nói, Tống Phái có vị trí khá đặc biệt ở kiếp trước, về phần đời này……

Lục Diệt không chắc.

“Còn có Sương Sương.” Ánh mắt Kiều Kiều trở nên rất nhu hòa, “Bạn bè của em.”

Anh nhìn cô, nói bằng giọng đều đều: “Như thế cũng tốt thôi. Nhưng Kiều Kiều này, em nhớ kỹ, Tống Phái là nhân loại, em là……”

Giọng anh chợt khựng lại.

“Em là thây ma, người khác với thây ma.” Kiều Kiều ngoan ngoãn giúp Lục Diệt bổ sung nửa sau còn lại của câu nói, “Anh đã nói, em nhớ rõ.”

Lục Diệt: “…… Trí nhớ thật tốt.”

“Em đều nhớ kỹ mỗi một câu anh nói.”

Lục Diệt: “…… Ừ.”

Màn đêm tối sầm lại, Lục Diệt cũng chẳng muốn lên đường vào buổi tối. Thế là anh dẫn theo cô tìm một nơi tương đối sạch sẽ đôi chút, trải chăn, dự định cứ như thế tạm ở qua một đêm.

Một đêm gió êm biển lặng mau chóng trôi qua, lúc hai người chuẩn bị lên đường, bước chân của Lục Diệt chợt dừng lại khi đi ngang qua một cửa hàng làm đẹp.

Đã muốn lên đường, song mái tóc dài rối tung của Kiều Kiều đúng là phiền toái.

Anh dẫn cô vào, tìm thấy một cây kéo nhỏ gọn.

Kiều Kiều: “!”

Kiều Kiều rưng rưng nhìn về phía anh: “Rốt cuộc anh vẫn muốn xuống tay với tóc của em á?”

“Có thể chứ?”

“Không thể!!!”

Lục Diệt ném cây kéo đi, rồi lại chỉ vào đống dây buộc tóc đóng bụi nhưng kiểu dáng rất sặc sỡ cách đó không xa, cho hay: “Đi lựa đi.”

Kiều Kiều nghe xong thì vui vẻ khôn cùng đi qua đó, cầm một đống dây buộc tóc đầy đủ sắc màu lên mà lựa.

Cô nắm chiến lợi phẩm trong tay đưa cho Lục Diệt xem.

Dẫu rằng trở thành thây ma, song Kiều Kiều vẫn là cô nhóc nhỏ thích những thứ hoa hòe rực rỡ sắc màu.

Lục Diệt cầm lấy một cái từ tay cô, sau đó cầm lấy tóc cô, rồi bắt đầu tạo kiểu.

Kiều Kiều: “Đau……”

Lục Diệt nào có kinh nghiệm buộc tóc, chân tay vụng về kéo đứt mất cọng tóc của cô. Anh chải tóc cho cô bao lâu, Kiều Kiều lại nhỏ giọng bầu lầu bấy lâu.

Vất vả lắm mới buộc cho ổn, cô lại nhìn qua gương rồi tiếp tục than thở: “Khó coi quá đi mất, em muốn búi tóc lên cơ.”

Kiểu này quả là làm khó cho Lục Diệt, anh sầm mặt nói: “Búi tóc thì tôi không làm được, nhưng cho em vòng thành một nhúm thì có thể, em muốn thử không?”

Kiều Kiều yên lặng chớp mắt nhìn anh, tiếp lời: “Nhưng anh làm kiểu xấu quá đi mất. Chẳng bằng cắt tóc em ngắn như chị Khúc còn hơn.”

Lục Diệt không thể nhịn được nữa: “Vậy giờ để tôi cắt thử một lần cho em?”

“Đừng mà, anh cắt xấu lắm.”

Lục Diệt cố ý vươn tay, xoa rối mái tóc vừa được chải gọn gàng: “Có tiến bộ đấy, còn biết thích cái đẹp?”

Kiều Kiều ngoan ngoãn để anh xoa, còn rất nghiêm túc trả lời: “Nguyệt Nguyệt nói em xinh đẹp, nên yêu cái đẹp một chút. Nguyệt Nguyệt nói em mặc đồ trông khó coi, kêu anh mua đồ đẹp cho em. Nguyệt nguyệt còn kêu em giữ lại móng tay, cô ấy làm móng tay cho em rất xinh.”

Lục Diệt: “……”

Anh không muốn cùng Kiều Kiều thảo luận chuyện này, đơn giản trực tiếp lôi kéo tay cô, dẫn cô ra khỏi đây.

“Lục Diệt……”

“Nói.”

Kiều Kiều mở lòng bàn tay ra, trong đó còn có hai dây buộc tóc, một cái có hình con chó, cái còn lại là con mèo. Cô hỏi: “Cái này thì tính sao?”

“Ném.”

“Nhưng trông đáng yêu quá.” Kiều Kiều nghĩ rồi cho hay, “Thứ tốt phải chia sẻ mới đúng. Em dùng cái này để anh cột thành một chỏm tóc nha.”

Đương nhiên anh sẽ không cho Kiều Kiều tạo kiểu, nhưng còn có một việc, Lục Diệt bèn đặt câu hỏi: “Em biết làm à?”

Kiều Kiều ngẩn người, lấy làm tiếc mà rằng: “Xin lỗi anh cơ mà em lại không biết. Chờ đến khi em biết thì sẽ làm cho anh ha.”

“Ném.”

Kiều Kiều coi như không nghe thấy, bắt lấy tay Lục Diệt đang buông thõng bên người, buộc loạn xạ một dây buộc lên: “Như vậy là được rồi.”

Cô nói xong còn muốn buộc tiếp dây khác lên cổ tay còn lại của anh, thế nhưng lại bị anh thẳng thừng đẩy ra.

“Đừng quậy nữa nào.” Anh không chỉ không cho Kiều Kiều đeo thêm, mà còn muốn kéo dây buộc trước đó xuống.

Kiều Kiều nghẹn ngào: “Không được đâu!!!”

Cô hét lên một tiếng làm Lục Diệt dừng lại động tác kéo dây buộc tóc, nhìn về phía cô.

Kiều Kiều uất ức khôn cùng, phảng phất nhượng bộ rất lớn: “Anh đừng lấy ra, cùng lắm em mang là được.”

Lục Diệt: “……?”

Đây có phải là vấn đề em đeo hay không đâu? Để cho tôi mang hình chó thế này, chẳng lẽ tôi không cần mặt mũi?

Cô dụi mắt, gạt đi vài giọt nước mắt, giơ tay về phía anh với đôi mắt ửng đỏ: “Em cũng mang lên đây, anh vừa lòng chưa?”

Lục Diệt khuất nhục đáp: “…… Vừa lòng.”

Anh không có ý định lái chiếc xe việt dã vốn được đặt ở ngay cổng trấn Thạch Khê, thế nên dẫn theo Kiều Kiều đi đến bãi đậu xe, chuẩn bị đổi một cái xe mới.

Khi anh đang sửa sang lại xe, Kiều Kiều không giúp được gì nên cô chỉ nhìn xung quanh, tiếp đó thừa dịp Lục Diệt không chú ý, cô chạy ra khỏi chỗ đậu xe, đi thẳng đến cửa hàng quần áo đối diện.

Sau khi Lục Diệt xử lý xong việc bận rộn, tất cả những gì anh nhìn thấy là một đống quần áo hoa hòe hoa sói và Kiều Kiều đang ngồi xổm bên cạnh đống quần áo, nhìn anh bằng ánh mắt trông mong.

Lục Diệt: “……”

Kiều Kiều ra hiệu cho Lục Diệt mau bỏ quần áo vào trong không gian, đồng thời cho hay: “Xinh đẹp!”

Nay Lục Diệt nghe thấy từ này một lần nữa thì đau đầu.

Rốt cuộc Chu Nguyệt đã dạy Kiều Kiều cái gì chứ? Mỗi ngày vất vả huấn luyện các cô, thế mà còn có thể rút ra thời gian để quan tâm tới “xinh đẹp”?

“Không bỏ vào được.” Lục Diệt lạnh băng không chút tình người nói.

Kiều Kiều nghẹn ngào: “Ôi……”

Lục Diệt, người đã nhét một đống quần áo của con gái trong không gian, cũng muốn rên rỉ, nhưng anh đã kìm lại.

Đến khi ngồi lên xe, Kiều Kiều thấy Lục Diệt lái xe thì ngoan ngoãn yên tĩnh hẳn, không quấy rầy anh.

Lúc dừng lại nghỉ ngơi, Kiều Kiều hỏi: “Chúng ta đi căn cứ Bảo Hộ à? Người nơi đó là người thế nào đây?”

“Không đi nữa.” Lục Diệt thậm chí còn không đi về hướng bắc, mà lại đi về phía nam, chính là phía thành phố Tô.

“Vì cái gì ạ?”

“Nơi đó không tốt.”

Kiều Kiều cong đôi mắt xinh đẹp, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Nếu có anh thì đâu cũng thế.”

Lục Diệt: “……”

Kiều Kiều, thật đúng vậy.

Chạng vạng, bọn họ ngừng ở ngoài mảnh rừng bạch quả. Kiều Kiều thấy nơi này quen mắt, đến khi hỏi Lục Diệt, cô mới biết hóa ra đây là rừng cây bạch quả mà bọn họ đã ở lại một đêm sau khi rời thành phố Tô.

Đêm nay hai người cũng dừng chân chốn đây.

Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào khu rừng bạch quả vàng rực, đôi mắt sáng ngời như ánh sao lấp lánh.

Lục Diệt không quan tâm đến cô, mà lại chậm chạp chuẩn bị nồi nấu cơm.

Khói bếp bảng lảng trôi, mùi hương lan tỏa, lại chẳng thấy bóng dáng cô.

Lục Diệt đứng lên muốn đi tìm cô, rồi chợt trong rừng truyền đến tiếng vang ầm ã, ngay sau đó một thứ lông xù chạy về phía anh.

Tốc độ lông xù quá nhanh đến nỗi nào thấy rõ hướng này còn có người, đến khi phản ứng lại đã không thắng kịp. Nhìn thấy sắp đụng phải, Lục Diệt nhanh chóng nắm lấy phía cổ sau nhúm lông xù kia, nhấc nó lên.

Là một con sóc biến dị.

Anh chưa kịp ném nó đi, Kiều Kiều lại chạy ra khỏi rừng, chạy đến phía trước người anh, vươn tay muốn bắt con sóc nọ.

Sóc giãy giụa trong tay Lục Diệt, cũng trợn mắt giận dữ nhìn cô.

Lục Diệt: “……”

Anh đưa sóc cho cô, thế là cô thành công bắt được nó, trưng một đôi mắt to tròn như quả nho, mắt đối mắt với con sóc.

Sóc giãy giụa, cái đuôi to đầy lông xù quẹt qua tay Kiều Kiều.

Kiều Kiều chớp mắt, tiếp đó cắn một miếng vào đuôi nó, nhưng lại ngậm được một miệng toàn lông là lông.

Lúc cắn vào đuôi, mặt cô để sát vào móng vuốt nó; còn sóc lúc bị cô cắn cũng không chút lưu tình, đã tặng cho cô một cú cào lên mặt.

Kiều Kiều: “!”

Cô phun đuôi của con sóc ra, lực nắm trên tay cũng buông lỏng. Nhân cơ hội này, con sóc trốn thoát được, kế đó dừng lại cách Kiều Kiều không xa, vểnh đuôi đắc ý nhìn về phía cô.

Kiều Kiều vừa khóc vừa nói với Lục Diệt nói: “Lục Diệt, nướng nó!!!”

Lục Diệt đứng ở một bên, lẳng lặng xem toàn bộ hành động, anh cố gắng mím chặt môi nhưng chẳng kìm được, cuối cùng không khách khí bật cười thành tiếng.

Tiếng khóc của Kiều Kiều còn lớn hơn nữa, Lục Diệt đưa cho cô đồ ăn song lúc cô gặm thịt vẫn còn thút thít. Anh rốt cuộc nhìn không được, đành duỗi tay bắt con sóc vẫn còn vênh váo với cô, đặt trước mặt Kiều Kiều.

“Thật muốn nướng à?”

Con sóc có nhân tính đang đắc ý, vừa nghe xong đã gần như mất sức sống, trương mắt nhỏ nhìn Kiều Kiều, bộ dáng đáng thương vô ngần.

Tuy rằng lúc nó cào mặt cô thì nào có đáng thương dù chỉ một chút, song Kiều Kiều vẫn mủi lòng: “Không, không nướng nữa.”

Lục Diệt liền đưa con sóc tới bên người Kiều Kiều. Sóc biết bọn họ sẽ không làm tổn thương mình, bèn yên tâm vểnh đuôi ngồi xổm xuống một cách thoải mái.

Kiều Kiều xé xuống một miếng thịt đưa cho nó.

Sóc ôm khối thịt, giơ móng vuốt đầy lông lên, bắt đầu gặm nhấm.

Nhìn bọn họ, Lục Diệt cảm thấy cách họ ăn giống nhau một cách bí ẩn.

Sau bữa tối, Lục Diệt nhìn chằm chằm cái nồi trống không và nói: “Kiều Kiều, ăn hết thịt rồi.”

Kiều Kiều tựa hồ hiểu lầm cái gì, ôm chặt lấy sóc, như hổ rình mồi nhìn về anh.

Lục Diệt sờ sờ đầu cô, nói rất nhẹ nhàng: “Đừng hiểu lầm, chỉ là xem em yêu thương động vật nhỏ thế này, về sau em có thể đi săn rồi.”

“Săn cái gì đây?”

Lục Diệt nghĩ rồi đáp: “Chém mấy con heo đột biến đi, đủ ăn thật lâu.”

Kiều Kiều kinh ngạc nhìn anh, anh đang nói cái gì cơ? Cho một con thây ma yếu ớt trói gà không chặt như cô đi giết heo?

Kiều Kiều ôm sóc con, không để ý tới anh.

Lúc xuất phát vào hôm sau, Kiều Kiều có chút luyến tiếc bạn sóc mới, nhưng cũng không có khả năng mang theo nó cùng đi, Kiều Kiều quả thật đau lòng.

Con sóc lao vào lùm cây bạch quả, chạy ra cầm hai quả thông lớn đưa Kiều Kiều và Lục Diệt mỗi người một quả.

Sau đó giơ lên móng vuốt, vẫy vẫy với bọn họ.

Kiều Kiều cũng giơ tay lên, phất tay từ biệt với nó.

Nhưng sau khi lấy quả thông, Kiều Kiều lập tức cắn một miếng, kế đó cả khuôn mặt nhăn lại.

Cô nhổ những vảy thông trong miệng và đặt quả thông bị khuyết một góc vào tay Lục Diệt.

Kiều Kiều: “Cho anh ăn này.”

………….

Tác giả có lời muốn nói: Viết hằng ngày, thật thoải mái. Hôm nay Kiều Kiều có đôi mắt to tròn như quả nho!

Lục Diệt nói heo là heo trong trại chăn nuôi, nhưng chúng biến dị nên chạy ra ngoài, không phải loại hoang dã. Không tàn sát động vật hoang dã!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play