EDITOR: AKKI
BETA-ER: LIÊN + YUE
- o0o-
Bữa tối, nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, Harry chẳng buồn nhấc nĩa, nhớ tới cuộc nói chuyện với Tom, nhớ tới Tom bày ra vẻ mặt bi thương trước hắn, Harry cảm thấy tức tức ở ngực, buồn rầu khó chịu.
Thở dài, Harry phân phó gia tinh vài câu, không đụng vào một chút đồ ăn nào cứ thế mà đi thẳng, trong đầu chỉ tràn ngập biểu tình bi thương của Tom. Hối hận bản thân vì sao lại đem hết mọi thứ nói ra như vậy, làm cho y bị tổn thương.
Đi tới sân sau, nhìn lên bầu trời đầy sao, vươn tay ra, sờ sờ lên vị trí của trái tim, trong lòng thở dài: Có lẽ, mình đã thật sự đã thích y mất rồi, còn băn khoăn cái gì nữa đây? Ta không thể lựa chọn trốn tránh.
Nghĩ xong tất cả mọi thứ, bỗng nhiên nhớ lại cái gì đó, đi tới trước cửa phòng của Tom, lấy hết tất cả can đảm, hít thở một hơi thật sâu, thở ra, sau đó nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh cửa, trong truyền tới âm thanh: "Ta không khoá cửa, vào đi."
Harry nghe xong, vặn tay nắm cửa, quả nhiên không có khoá, cứ thế đi vào, thấy Tom đang nằm dài trên ghế, nhấp nhẹ ly cà phê ngắm cảnh, nhưng mà lại không nhìn được biểu tình trên gương mặt của y, đành mở miệng nói: "Có lẽ, chúng ta nên có một cuộc nói chuyện thật đàng hoàng, đúng không?" Sau đó cũng tuỳ tay biến ra một cái ghế dựa nằm xuống.
"Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa không phải hay sao? Chỉ cần chúng ta vừa nói chuyện sẽ nhanh chóng cãi nhau hay sao, còn không bằng đừng nói chuyện thì hơn." Tom chậm rãi nói.
"Nhưng mà, không nói chuyện thì không thể giải quyết triệt để mâu thuẫn của chúng ta không phải sao, ta không rõ vì sao khi ta nhắc tới Draco Malfoy ngươi lại tỏ ra kích động như vậy, có lẽ ngươi nên nói chuyện rõ ràng với ta sao, ta có thể sửa đổi, sửa lại lỗi lầm của mình." Harry kiên định ánh mắt sáng ngời!
"....Tốt thôi, nhưng mà ngay cả ta cũng không thật sự biết rõ, vì sao ta lại hành động như vậy, tựa hồ như đại não bắt buộc ta phải xử sự như vậy, cho nên, đừng hỏi ta vì sao khi ngươi nhắc tới Draco Malfoy thì ta lại kích động như thế." Ta không thể nói với ngươi bởi vì bản thân ta ghen tị, ghen ghét, ta sợ, sợ ngươi sẽ không thu lưu ta.
"Phải không?" Harry nhìn chằm chằm Tom, nhưng bởi vì không thể nhìn ra vẻ mặt của y là y đang nói dối hay không, nên cũng đành phải từ bỏ.
"Tom, sau một thời gian sinh hoạt chung cùng với ta, ngươi cảm thấy sự tồn tại của ta đối với ngươi như thế nào?" Harry nói tới việc này liền cảm thấy khẩn trương lên rất nhiều.
"Hửm?" Tom không nghĩ tới Harry sẽ hỏi mình như vậy, vội vàng che giấu hoảng loạn của bản thân, vững chắc nói: "Ngươi, đối với ta mà nói, đầu tiên là cái ấn tượng ngươi là một tên thật đáng ghét, nhưng mà sinh hoạt chung trong khoảng thời gian này, ngươi lại không hề tỏ ra chán ghét đến như vậy, cho nên, ngươi đối với ta mà nói chính là một người không chán ghét, cũng không làm người ta thích." NÓI DỐI.
"Đúng không?" Harry có chút thất vọng, lại có chút vui vẻ, thật tốt quá, chính mình không có bị y chán ghét, cũng không được y thích, nhưng mà, như vậy cũng đã được rồi.
"Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không còn, ngươi có thể đi rồi." Tom sợ nếu như tiếp tục nói chuyện nữa thì sẽ không thể khống chế được cảm xúc của mình.
"Uhm..." Harry thấy còn chưa nói được mấy câu, Tom đã gấp rút đuổi mình ra ngoài, nhất thời phản ứng không kịp, nghĩ đi kiếm chuyện khác nói với Tom, nói chuyện với Tom.... Trường sinh linh giá!
"...Tom, ngươi chẳng lẽ muốn cả đời bảo trì trạng thái Trường sinh linh giá hả?" Harry nói.
"Có lẽ, thế nhưng nếu có thể có được một cơ thể thì thật tốt, thiên huyền tinh mà ngươi cho ta dùng khá tốt... Cảm ơn." Tom nhẹ giọng nói, câu 'cảm ơn' đặc biệt lại nói càng nhỏ, nhưng mà vẫn có thể rơi vào tai của Harry, Harry nghe xong, cong cong khoé miệng: "Ta có một thân xác có thể sử dụng được, có thể đem cho ngươi dùng, chẳng qua đó là cơ thể của một con quỷ hút máu, ngươi có khả năng sẽ biến thành một kẻ không phải nhân loại, tựa như sinh mệnh của quỷ hút máu sẽ có thể kéo dài tới vô hạn chăng?" Nói tới đây, Harry thầm mắng chính mình một trận, nếu như lúc trước bản thân đem linh hồn của mình nhập vào cơ thể con quỷ hút máu kia, thì bản thân mình có thể tồn tại sánh ngang cùng trời đất, cũng không cần phải biến thành bộ dạng của trẻ con như thế này, hơn nữa còn có khả năng vĩnh viễn sẽ như vậy... Nghĩ vậy, Harry cũng chột dạ đôi chút.
"Đúng vậy, trường sinh, không tồi có phải không?" Tom sung sướng nói.
"Đúng, nhưng mà, nếu là trải qua năm năm tháng tháng không người bầu bạn, đó mới là điều thống khổ nhất." Harry nghĩ nghĩ nói, trước kia ít nhất còn có một Draco Malfoy có thể kề cận bầu bạn với mình, nhưng mà hiện tại... Không phải còn có Tom hay sao? Nghĩ đến đây, đôi mắt của Harry tỏa sáng lấp lánh, đột nhiên nói với Tom: "Tom, nếu như có thể, ngươi có nguyện ý làm bạn bên cạnh ta, mãi mãi hay không?"
"Mãi mãi?" Tom nghĩ vậy, tâm tình càng thêm vui sướng, nhìn Harry nói: "Rất vui lòng."
"Tom, ta thích ngươi." Harry kiên định nói.
"Cái gì?" Tom nhất thời không phản ứng kịp.
Lúc này, trán Harry nảy lên một sợi gân, nghiến răng nghiến lợi: "TOM RIDDLE, TA THÍCH NGƯƠI."
"Ngươi không phải là miễn cưỡng mới thích ta chứ?" Tom nghĩ Harry bởi vì muốn giữ mình bên cạnh tới vĩnh viễn cho nên mới mở miệng nói dối như thế, nên đặc biệt tức giận. Mở miệng chất vấn.
Mà Harry nghe thấy như vậy lại càng bốc hoả hơn, thật vất vả lắm mới có thể suy nghĩ minh bạch tấm lòng của bản thân, sau đó mới vất vả tạo ra một câu tỏ tình mà hắn cho là lãng mạn, không đáp ứng thì không cần trả lời, không nghĩ tới cư nhiên đối phương còn tỏ vẻ nghi ngờ mình nói dối, ngươi cho rằng ta ở không nên muốn đi lừa gạt ngươi! "Ngươi cho rằng ta đang nói dối ngươi!"
"Ngươi!" Tom nổi giận, nhưng nhớ lại tính tình của Harry, hắn sẽ không có khả năng nói ra mấy lời ngu ngốc đó để dối gạt mình, vì thế liền nói: "Đây là sự thật?" Ngữ khí có đặc biệt cảm động.
Harry nghe xong, tức giận có chút hạ xuống, lớn tiếng nói: "Đương nhiên, đối tượng của ta thật ngốc nghếch!"
"Chà, nếu như đại nhân không quan tâm đến những thứ xấu xa mà tiểu nhân đã làm, ta sẽ chấp nhận lời tỏ tình của ngươi.... Ta cũng vậy, ta cũng thích ngươi." Câu cuối cùng 'ta cũng thích ngươi' của Tom mặc dù nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Thật không biết lỗ tai Harry thính tới cỡ nào mới có thể nghe thấy được, mới cố ý nói: "Câu cuối ngươi nói cái gì đó? Là đang chửi ta đấy hả? Chẳng phải chúng ta đang nói thật mà!"
"Hừ, không có gì." Tom tuy miệng thì nói như vậy, nhưng mà lỗ tai lại dần đỏ ửng lên, bởi vì muốn che dấu phản ứng của mình, Tom đành phải nói: "Ngươi không phải nói ta là đối tượng ngốc nghếch hay sao, ta còn chưa so đo với ngươi đó!"
"Ngươi vốn dĩ chính là một đối tượng ngốc nghếch!" Những lời này của Harry lại đặc biệt ái muội, nhận thấy Tom muốn nói lảng sang chuyện khác, cũng không muốn nói thêm cái gì nữa. Nhưng mà những lời này lại phát ra từ miệng của một đứa nhóc có bộ dáng ba tuổi thì có vẻ không được bình thường cho lắm.
Vì thế, Tom đã vứt hết hình tượng mà phù cười ra tiếng.
Harry đã nhận ra, lại một lần nữa vì cơ thể của mình mà bi ai.
Thân thể Harry sẽ vĩnh viễn giữ cái dáng vẻ này hay sao?
Hội Phượng Hoàng cùng với đám Tử Thần Thực Tử sẽ vĩnh viễn im lặng sao?
Đáp án là: Không có khả năng.
HẾT CHƯƠNG 9
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT