CHƯƠNG 372

Xe của Trữ Trình cũng buộc phải dừng lại, đèn ở đuôi xe đã bị hỏng hoàn toàn. Thương Mẫn nhắm mắt lại, vốn cho là kiếp nạn khó thoát, nhưng sau cú va chạm, động tĩnh đã hoàn toàn biến mất.

Mâu Nghiên là người phản ứng đầu tiên, quay đầu lại nhìn qua cửa sổ phía sau xe thì thấy chiếc xe kia đang bị kẹt trên lan can.

Chiếc xe đã từ từ ổn định lại, chỉ là cảnh tượng một nửa treo lơ lửng trên không quả thực kinh hồn. Thấy tài xế đã xuống xe, Jason cũng hoàn hồn lại, vội vàng mở cửa, cố nén cơn đau nhức trên người, lăn một vòng từ trong xe ngã xuống.

Thương Mẫn xuống xe, cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi khiến tim cô đập nhanh hơn, mà vị trí của chiếc xe trước mắt lại càng khiến cô kinh hãi.

Mạc Hậu quả thật điên rồi, đã đến lúc này rồi, vậy mà vẫn chưa từ bỏ ý định.

Mâu Nghiên đi đến bên cạnh cô, xem xét từ trên xuống dưới, sau khi xác định cô không bị thương, anh ôm vai cô: “Em và Trữ Trình đi trước, ở đây giao cho anh.”

Thương Mẫn lắc đầu, cô nắm chặt tay Mâu Nghiên, cùng anh nhìn Mạc Hậu trong xe.

Lúc tài xế xuống xe vẫn chưa rút chìa khóa, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Mạc Hậu đã ngồi trở lại ghế của mình, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn về phía Mâu Nghiên và Thương Mẫn với vẻ thờ ơ.

Cuối cùng… cuối cùng vẫn thua rồi.

Ông trời chưa bao giờ đứng về phía cô ta.

Mạc Hậu cười khanh khách.

“Mâu Nghiên.” Mạc Hậu nhìn anh nói từng chữ một: “Thực ra, tôi đã nghĩ cho dù tôi có thế nào anh cũng sẽ chừa lại cho tôi một con đường sống. Tôi không hy vọng xa vời là anh sẽ thích tôi, nhưng chí ít có thể nể tình chúng ta đã lớn lên bên nhau từ nhỏ mà sẽ không ép tôi vào đường cùng. Nhưng bây giờ… “

Kể từ khi cô ta bị bắt cho đến giờ, cô đã thỉnh cầu rất nhiều lần, nhưng Mâu Nghiên chưa bao giờ nể tình cô ta.

Cô ta cũng hiểu rất rõ, nếu không có chỉ thị của Mâu Nghiên, Trữ Trình sẽ không ra tay tàn nhẫn với cô ta như vậy.

Anh là người đứng về phía Thương Mẫn, ngay từ đầu đã vậy.

“Là tôi đã yêu nhầm người.” Mạc Hậu cười, đôi mắt khô khốc dần dần ầng ậng nước: “Là tôi đã yêu nhầm người!

Nếu ngay từ đầu cô ta không yêu Mâu Nghiên, có lẽ cô ta vẫn là cô Mạc mà mọi người để mắt tới, cô ta sẽ tìm được một người ưu tú để kết hôn, cho dù hiện giờ nhà họ Mạc suy sụp, ít nhất cô ta vẫn có thể sống mà không lo cơm áo gạo tiền.

Nhưng giờ đây, tất cả những điều này đã trở thành bóng ma.

“Mạc Hậu.” Mâu Nghiên nắm chặt tay Thương Mẫn và cau mày: “Tất cả những chuyện này đều là lựa chọn của bản thân cô, chuyện đến hôm nay cũng không thể oán trách ai được. Cô nên biết điều một chút, cùng chúng tôi trở về.

“Trở về? Trở về để làm gì? Để bị những kẻ hèn hạ kia bắt nạt và chà đạp sao? Hay là muốn tống tôi vào bệnh viện tâm thần và nhốt cho đến chết mới thôi?” Ánh mắt Mạc Hậu tràn đầy oán hận: “Tôi nói cho anh biết, không thể nào! Tôi sẽ không bao giờ đứng đó để mặc người ta xét xử, cũng sẽ không để các người giam cầm tôi. Tôi đường đường là cô cả nhà họ Mạc, từ nhỏ đã lớn lên trong sự nâng niu trong lòng bàn tay của ba mẹ. Tôi là người phụ nữ danh giá nhất ở thành phố Nam mà tất cả nam nữ đều ngưỡng mộ, tôi sinh ra đã là cao quý. Các người nghĩ các người có tư cách gì?”

Việc Mạc Hậu hét lên một cách cuồng loạn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play