CHƯƠNG 371

Mà lúc này, Mạc Hậu cũng đang ngồi trong xe màu đen phía sau.

Lúc này, cô ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trong vẻ ảm đạm. Từ góc độ của mình, cô chỉ ta có thể nhìn thấy bóng dáng của Thương Mẫn trong xe phía trước.

Khuôn mặt cô ta dấy lên những gợn sóng trong trái tim vốn đã vô cảm. Cô ta cúi đầu nhìn hai tay bị trói bởi chiếc túi ni lông, trên miệng nở một nụ cười dứt khoát.

Jason ngồi bên cạnh cô ta, khắp người cũng đều bị thương. Anh ta đang dựa lưng vào ghế, nhắm mắt tĩnh tâm, dường như đã buông bỏ sự phản kháng và chấp nhận sự thật rằng Mâu Nghiên sắp đưa anh ta trở về nước R.

Mạc Hậu liếc nhìn anh ta cười giễu cợt.

Trên xe bọn họ chỉ có ba người, ngoài bọn họ ra chỉ có một tài xế. Có thể là Mâu Nghiên quá mức tự tin, cho rằng bọn họ đã bị thương thành ra như vậy, đã không còn khả năng phản kháng.

Trước sau đều là người của Mâu Nghiên, muốn trốn thoát quả thực là không thể.

Tiếc là, Mạc Hậu thậm chí còn không nghĩ đến việc trốn thoát!

Đoàn xe chạy lên cầu cạn, bởi vì dậy sớm, tài xế còn có chút buồn ngủ, vừa lái vừa ngáp. Lúc này, Mạc Hậu giống như điên lên, từ băng ghế sau nhào tới, cướp lấy vô lăng trong tay tài xế.

“Cô Mạc! Cô làm gì vậy?” Tài xế sợ hết hồn, thậm chí không kịp đạp phanh. Đang lúc tranh giành với cô ta, chiếc xe đã đâm vào xe của Mâu Nghiên ở đằng trước.

“Thương Mẫn, đi chết đi!” Mạc Hậu cắn răng nghiến lợi hét lên với vẻ mặt dữ tợn.

Kể từ sau lần trước Thương Mẫn đến thăm cô ta, mỗi lần ngủ cô ta đều gặp ác mộng, trong giấc mơ cô ta thực sự bị Thương Mẫn đưa vào bệnh viện tâm thần và bị giam cầm mãi mãi như một kẻ điên.

Cô ta không muốn sống ngày tháng đó, thay vì chán nản nửa đời, chi bằng bây giờ liều mạng một phen, cùng chết với cô.

Tiếng còi xe trở nên inh ỏi, tiếng xe trên cầu lập tức vang lên, Trữ Trình nhanh mắt nhìn thấy dáng vẻ khác thường của chiếc xe phía sau, vội vàng bẻ lái tránh sang một bên.

“Cậu hai, cô Thương, cẩn thận!” Trữ Trình hét lên.

Thương Mẫn không có thời gian để nhìn ra phía sau, chỉ cảm thấy cơ thể của Mâu Nghiên đang lao tới, anh bảo vệ cô dưới mình không chút ngần ngại.

“Mạc Hậu! Cô điên rồi sao?” Jason hoảng sợ khi nhìn thấy hành động cướp vô lăng của Mạc Hậu. Cô ta muốn chết thì chết, dựa vào điều gì mà anh ta phải chịu tội thay cho cô ta?

Nhìn thấy xe của bọn họ sắp tông vào đuôi xe của chiếc xe phía trước, Jason cố nén cơn đau trên người, bật dậy, vội vàng kéo tay Mạc Hậu: “Cô buông tay ra cho tôi! Tôi vẫn chưa muốn chết!”

Mạc Hậu đã rơi vào trạng thái điên cuồng, trong mắt cô ta hiện giờ chỉ còn lại một ý nghĩ đó là chết cùng Thương Mẫn. Cô ta đã đánh mất quá nhiều cơ hội và lần này là cơ hội cuối cùng của cô ta.

“Đi chết đi! Đi chết đi!” Mạc Hậu đã không còn quan tâm đến sự đau đớn trên người, như thể da thịt trên người đã không còn là của mình, dù cho Jason đã siết chặt tay làm vết thương trên cánh tay cô chảy máu nhưng cô ta vẫn không buông bỏ vô lăng ra.

Tài xế cũng hoảng loạn, thậm chí không kịp đạp phanh, không ngừng vật lộn và giằng co với Mạc Hậu, còn Jason thì ra sức kéo cô ta sang một bên; chiếc xe nhanh chóng quay đầu lại, tông thẳng vào cóp sau xe phía trước rồi lao thẳng vào lan can bên cầu.

Tài xế tái mặt vì sợ hãi, vội vàng phanh gấp, nhưng chiếc xe đã lao ra khỏi lan can và bị kẹt ở giữa.

Cây cầu này cao chừng mấy chục mét, nếu rơi từ đây xuống sợ là sẽ thịt nát xương tan.

Mạc Hậu rõ ràng cũng bối rối, nếu vừa rồi không phải Jason kéo cô ta, có lẽ thứ phải lao xuống cầu bây giờ chính là xe của Thương Mẫn. Nhưng bây giờ…

Tất cả đã quá muộn.

Tài xế vội tháo dây an toàn, cửa xe vẫn có thể mở ra một nửa, vội vàng thoát xuống xe; giây phút chạm chân xuống đất, cả người lảo đảo suýt ngã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play