*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cậu không hiểu.” Tô Huệ Phi nói xong cố gắng ngồi dậy: “Lát nữa cậu nhanh chóng quay về mang máy tính tới đây cho tớ, các fan của tớ còn đang truy đuổi đoạn sau nữa.”
Thương Mẫn đang muốn mở miệng dạy dỗ cô, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, cô quay đầu lại, Aurora đang dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, bộ dạng đang xem kịch vui.
Thương Mẫn không có ấn tượng tốt với Aurora, nhưng mà lúc nãy cô nghe Trữ Trình nói, là Aurora thay đổi rượu của Mạc Hậu, giúp Mâu Nghiên giải vây.
Nghĩ như vậy thấy người phụ nữ này dường như không đáng ghét như thế.
“Nhìn cái gì?” Thương Mẫn nhíu mày hỏi cô ta.
Aurora khom lưng đưa tay ra cửa, xách một giỏ trái cây và một phần quà tặng lên, lắc mông, giãm từng bước đi đến giữa giường Tô Huệ Phi và Lê Chuẩn, động tác vô cùng màu mè đem đồ vật đặt ở trên tủ.
“Nghe nói hai người bạn của cô nằm viện, vì vậy đến thăm một chút.” Aurora cười kỳ quái, Thương Mẫn nhìn không thấu hàm nghĩa trong nụ cười của cô ta.
“Tin tức của cô không chính xác rồi, bạn của tôi nằm viện có bốn người, còn có hai người mẫu của tôi, một người bị thương bả vai, một người bị thương chân, nằm ngay phòng bệnh bênh cạnh.” Thương Mẫn không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì, dứt khoát theo lời cô ta nói tiếp.
“À.” Aurora làm một biểu cảm kinh ngạc: “Thảm như vậy à.”
Aurora cười càng thêm rực rỡ hơn, cô ta để sát vào Thương Mẫn nói với cô: “Cô đem Mâu Nghiên tặng cho tôi, tôi sẽ giúp cô tìm người mẫu tốt nhất, thậm chí còn có thể giúp cô mua chuộc được giám khảo trận đấu, đảm bảo có thể cho cô nhận được quán quân trận đấu, cô cảm thấy giao dịch này thế nào?”
Thương Mẫn nhìn Aurora giống như đang nhìn kẻ ngốc.
Mạch não của người phụ nữ này thật sự quá thần kỳ, người phương Tây làm việc đều can đảm và ngốc nghéch như vậy sao? Cô thả một con rùa vàng trong tay của cải ùn ùn liên tục không muốn mà muốn lấy một cái hư danh quán quân của trận đấu?
“Được. Tôi cảm thấy giao dịch này rất tốt!” Thương Mẫn nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên.
“Chẳng qua chỉ là một người đàn ông mà thôi, cô cứ lấy đi.”
Thương Mẫn biểu hiện như vậy, ngược lại khiến Aurora nhìn không thấu: “Cô có ý gì? Vậy mà đáp ứng rồi? Đang nói giỡn hay sao?”
“Chị gái à, là cô nói giỡn trước.” Thương Mẫn còn chưa trả lời, Tô Huệ Phi đã mở miệng trước giúp cô.
“Có tiền là hay hả, còn mua được giám khảo trận đấu, Mẫn nhà chúng tôi rất có thực lực, mới không hiếm lạ chút tiền dơ bẩn này của cô.” Tô Huệ Phi chán ghét liếc mắt nhìn Aurora một cái.
Trái lại Aurora cũng không có tức giận, cô ta nhìn chằm chằm Thương Mẫn hồi lâu, Thương Mẫn tựa cười như không nhìn chăm chú vào cô ta, bầu không khí trong phòng bệnh bắt đầu trở nên quỷ dị.
“Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc Mâu Nghiên thích cô chỗ nào.” Aurora tiếp tục khoanh tay trước ngực, khẽ thở dài, đi về phía cửa phòng bệnh.
Khi tới cửa, bỗng nhiên cô ta quay người lại, cô ta nhìn chằm chằm thật kỹ vào khuôn mặt của Thương Mẫn, dường như muốn tìm vẻ mặt khác trên mặt của cô.
“Chẳng qua bộ dạng này của cô, thật khiến cho tôi cảm thầy cô rất giống một người.”
Thương Mẫn nhíu mày.
Giống một người? Lời nói như vậy, cô đã từng nghe qua rất nhiều lần, có người nói cô giống mẹ của anh, cũng có người nói, cô giống với dì của Mâu Nghiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT