Cô không dám tưởng tượng, nếu như Lê Chuẩn đến muộn một phút cô sẽ ra làm sao.
Lúc trước, cô luôn cảm thầy Thương Mẫn và Mâu Nghiên gặp nhau là định mệnh, mà bây giờ, Lê Chuẩn từ trên trời giáng xuống, cũng khiến cho cô tìm được định mệnh của mình.
Nhưng mà… Trong lòng Tô Huệ Phi không nhịn được một trận chua sót.
Định mệnh của cô lại thích chính là Thương Mẫn trước mặt.
“Huệ Phi, thật xin lỗi.” Thương Mẫn thấy bộ dáng thương cảm nay của cô, cũng không nhịn được một trận áy náy: “Đều là do tớ sai, nếu không bởi vì tớ, Mạc Hậu sẽ không đem lửa giận trút hết ở trên người cậu…
Trước khi Tô Huệ Phi tỉnh lại, Thương Mẫn vẫn luôn suy nghĩ mình phải đối mặt với Tô Huệ Phi như thế nào, dù sao tất cả những chuyện này đều do cô mà ra.
“Là tớ phải nói xin lỗi với cậu.” Tô Huệ Phi duỗi tay ra khỏi tắm chăn, cô nắm lấy tay Thương Mẫn, ma xát vào mu bàn tay của cô: “Mẫn, là tớ kéo chân sau của cậu, làm hại Mạnh Kha bị thương, khiến cho cậu suýt chút nữa thua trận đấu, tớ thật sự rất sợ cậu không thích tớ, Mạc Hậu nói muốn tớ bỏ thuốc cậu, tớ cho rằng tối hôm qua cô ta sẽ có âm mưu gì nên đã lén lút đi theo cô ta ra ngoài, nhưng mà tớ không ngờ tới âm mưu của cô ta là tớ…”
“Sao cậu lại ngốc như vậy!” Thương Mẫn quả thực cảm thầy không thể tưởng tượng được: “Tớ sao lại không thích cậu chứ?”
Nói đến đây, Thương Mẫn cũng ý thức được thái độ và giọng điệu của mình đối với Tô Huệ Phi mấy ngày hôm trước quả thật có chút không tốt, lại nhịn không được mà tự trách: “Xin lỗi, lúc trước tớ quá nóng lòng… Không có quan tâm đến cảm nhận của cậu.”
Cô quá muốn thắng, nhưng lại bởi vì bị Mạc Hậu và Jason ngăn cản, khiến cho mình phiền lòng nóng nảy, vì vậy sau khi Tô Huệ Phi bất cần sơ ý, cô đem tất cả cảm xúc xấu trút hết lên người cô ấy.
“Vậy Chu Lị Lị kia…” Tô Huệ Phi cẩn thận hỏi cô: “Cô ta thật sự so với tớ tốt hơn? Ngay cả cô ta tớ cũng thua kém, vì vậy cậu mới có thể tuyển cô ta làm trợ lý cho cậu.”
Nhìn thấy bộ dáng tự ti vừa tủi thân vừa đáng thương của Tô Huệ Phi, Thương Mẫn thật là dở khóc dở cười.
Cô đem chuyện vì sao mình lại chọn Chu Lị Lị làm trợ lý nói cho Tô Huệ Phi, Tô Huệ Phi nghe thấy cũng sửng sốt.
“Nói như vậy, cậu vốn dĩ không có giận tớ hả?” Tô Huệ Phi nháy mắt hỏi cô.
“Cậu cảm thấy sao?” Thương Mẫn trả lại một ánh mắt xem thường.
Tô Huệ Phi bĩu môi: “Sao cậu không nói sớm, làm hại tớ hồi hộp một trận, thầm nghĩ muốn làm cái gì đó cho cậu để tranh công trước mặt cậu.”
Viền mắt Thương Mẫn đỏ lên, cô nắm chặt tay Tô Huệ Phi, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cô quả thật là bị thù hận che mờ lý trí, chỉ nghĩ báo thù, chỉ nghĩ chiến thắng trận đấu, mới có thể bỏ qua những thứ quan trọng nhát bên cạnh.
“Cậu xem, tớ chảy nhiều máu như vậy, cũng không biết phải ăn bao nhiêu con gà mái già mới có thể bồi bổ lại, cậu có tiền như vậy đồ bỗ của tớ không thể thiếu.” Tô Huệ Phi sắc mặt tái nhợt mà còn muốn chọc Thương Mẫn cười.
“Tớ biết rồi.” Thương Mẫn quả thật cũng bị lời của cô chọc cười.
“Còn nữa, cậu nói xem, tớ bây giờ đại nạn không chết, gặp phải so với lúc trước cậu gặp cũng không khá hơn bao nhiêu, có phải cũng đã đủ tư cách đi làm nữ diễn viên chính trong tiểu thuyết hay không?” Tô Huệ Phi lập tức thay đổi chủ đề, nói đến đây, cô lại đột nhiên nhớ tới cái gì, “Ai da, tối hôm qua suýt chút nữa đã chết, không viết bản thảo, tiểu thuyết của tớ lại bị đứt đoạn rồi!”
Thương Mẫn đầu đầy hắc tuyến.
Cái quái gì vậy? Tại thời khắc xúc động và không khí ngưng trọng như vậy, Tô Huệ Phi vậy mà còn quan tâm đến việc bản thảo bị đứt đoạn?
“Đứt đoạn thì đứt đoạn, cậu thật sự trông cậy vào cái này mà làm giàu?” Thương Mẫn xem thường ra tới chân trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT