Động tác của Thương Mẫn ngừng lại, cô giương mắt, nhìn về phía tấm gương trước mặt.

Thần sắc của Bạch Chấp vẫn là dáng vẻ thản nhiên, không có một biểu cảm ngoại lệ, giống như lời vừa rồi không phải được nói ra từ miệng của anh ta.

“Anh nói ai?” Thương Mẫn không hiểu.

“Mạc Hậu.” Bạch Chấp nghiêm túc trả lời cô.

Thương Mẫn cười, khóe miệng khẽ nhếch, tiếp tục lấy công việc trên tay: “Đúng vậy. Tôi không thích cô ta, đây cũng là việc mà mọi người đều biết.”

“Vì sao?” Bạch Chấp lại hỏi.

Quen biết với Bạch Chấp cũng không tính là lâu, nhưng khoảng thời gian này ở chung với anh ta, anh ta nói ít đến mức cô hoài nghi anh ta có bệnh tự kỉ, nhưng hôm nay, anh ta lại đột nhiên chủ động nói chuyện phiếm cùng cô, nói đến vẫn là Mạc Hậu?

“Bởi vì cô ta là người xấu.” Thương Mẫn không che giấu: “Cô ta làm rất nhiều chuyện xấu, không đáng được tôi thích.”

Bạch Chấp có chút nghiêng nghiêng đầu, khả năng đang suy tư ý tứ trong lời nói của Thương Mẫn.

“Tôi có thể giúp cô.” Sau khi im lặng một hồi, Bạch Chấp lại mở miệng nói.

Thương Mẫn cảm thấy buồn cười: “Giúp tôi? Anh còn không phải là nhân viên của Đạt Phan, có thể giúp tôi cái gì?”

“Tôi giúp cô, giết cô ta.”

Lời nói của Bạch Chấp rõ ràng, mỗi một chữ đều truyền vào trong tay của Thương Mẫn, lược trong tay cô run lên một cái, thẳng lưng, yên lặng nhìn xem người đàn ông ngồi ở trước mặt cô.

“Anh đang nói gì vậy?” Thương Mẫn cười một tiếng: “Cái gì mà giết hay không giết chứ, đó là phạm pháp, huống chi, giao tình giữa chúng ta, có thể khiến anh giúp tôi như vậy sao?”

Bạch Chấp nhìn phía trước, anh ta nhìn vào trong gương, Thương Mẫn đứng ở sau lưng anh, thần sắc trên mặt mang theo một chút kinh ngạc.

“Chỉ cần cô nói, tôi sẽ làm.” Tốc độ nói của Bạch Chấp rất chậm, từng chữ từng chữ trả lời cô.

Thương Mẫn nhíu mày, cô vươn tay, đụng một chút vào trên trán của Bạch Chấp, xác định nhiệt độ trên người anh ta bình thường, cuối cùng, lại rất là hoài nghi chạm vào trên cổ anh ta một chút.

“Sao vậy?” Bạch Chấp không hiểu động tác của cô.

“Tôi xác định một chút, có phải anh bị người máy đặc biệt nào đó nhập vào hay không.” Thương Mẫn làm như thật sự nghiên cứu anh ta: “Gần đây tôi có xem một vài bộ phim liên quan đến trí tuệ nhân tạo, tôi cảm thấy hành vi cử chỉ của anh, rất có hiềm nghi.”

Bạch Chấp nhíu mày, không nói gì nữa.

Phát thanh đã vang lên, nhân viên công tác đang thúc giục người mẫu ra sàn diễn, Thương Mẫn mới như tỉnh lại ở trong mộng, lúc này mới ý thức được Tô Huệ Phi đi lấy quần áo còn chậm chạp chưa về.

Cô cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tô Huệ Phi, chuông điện thoại di động lại vang lên ở phía sau cô.

Tô Huệ Phi vội vàng đi ra ngoài, điện thoại đặt ở bàn trang điểm còn không mang đi, lộ trình tổng cộng cũng chỉ có mấy phút, theo lý mà nói hẳn là đã sớm trở về mới đúng.

Chẳng biết tại sao, Thương Mẫn đột nhiên sinh ra một cỗ bất an mãnh liệt, đến cả tốc độ tim đập cũng trở nên nhanh hơn.

“Ngài làm sao vậy?” Trên hành lang, một công nhân vệ sinh có tuổi ngã nhào trên đất, Tô Huệ Phi thả cái rương trên tay xuống, vội vàng đi tới.

Công nhân vệ sinh nhìn có vẻ là người địa phương ở Ý, bà ta ngồi dưới đất, che lấy chân bị thương, trong miệng lẩm bẩm một ngôn ngữ Tô Huệ Phi nghe không hiểu.

Tô Huệ Phi một mặt ngơ ngác: “Ngài bị thương sao? Tôi đỡ ngài.” Tô Huệ Phi dựa trực giác vào mình liền muốn đỡ bà ta.

“Plese…” Công nhân vệ sinh thấy Tô Huệ Phi không hiểu ý của bà ta, đổi thành tiếng Anh: “Canyouhelpmetorest? ( Có thể dìu tôi xuống dưới nghỉ ngơi hay không?)”

Tô Huệ Phi vẫn đầu đầy dấu hỏi chấm.

Đây không phải làm khó cô sao? Cô là một học tra tiêu chuẩn, đến cả tiếng Anh cấp bốn đều chỉ miễn cưỡng thi đậu, những lời này, viết ở trong sách vở cô còn nhận biết, từ trong miệng người khác nói, từ vựng của cô liền không đủ dùng.

“Xin lỗi, tôi là người Nước R.” Tô Huệ Phi giải thích, cô làm bộ muốn đứng dậy, thế nhưng, công nhân vệ sinh lại bắt lại tay áo của cô, khí lực lớn đến mức hình như sợ cô chạy mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play