Hôm nay ở trước thang máy, lời nói âm vang hữu lực kia của Thương Mẫn, lại một lần nữa chiếu lên ở trước mắt cô ta.

Cô ta nói cái gì, Tô Huệ Phi, là bạn bè của cô ta?

Mạc Hậu cười.

Không có thân nhân, còn có bạn bè, không phải sao? Tô Huệ Phi này, nghe nói là từ nhỏ cùng nhau lớn lên với cô ta, hai người giống như trẻ sinh đôi vậy.

Hiện tại, cả ngày Lê Chuẩn đều canh giữ ở bên người Thương Mẫn, muốn ra tay với cô ta quả thật rất khó, thế nhưng Tô Huệ Phi thì không giống…

“Anh nói đúng, là người thì đều có điểm yếu, ngược lại tôi muốn xem xem, Thương Mẫn đến cùng còn có thể càn rỡ bao lâu.”

Cửa phòng bị mở ra, Tô Huệ Phi thò đầu ra từ ngoài cửa, nhìn quanh gian phòng một vòng, xác định Mâu Nghiên đã không còn đây mới dám đi tới.

“Tớ mang cơm đến cho cậu, nhân lúc còn nóng ăn di.” Tô Huệ Phi đặt hộp cơm ở trong tay lên bàn.

Thương Mẫn thở dài, cuối cùng lấy đôi đũa Tô Huệ Phi đưa qua, kẹp khối thịt, ăn một ngụm lớn.

“Hai người cãi nhau rồi?” Tô Huệ Phi bát quái hỏi một câu, dù sao tiểu thuyết của cô ta vẫn phải đăng nhiều kì, chắc chắn phải biết tiến trình tình cảm của nữ chính cùng tổng giám đốc bá đạo thì mới được.

Thương Mẫn đem quai hàm phình lên, hít mũi một cái: “Giữa chúng tớ thì có thể cãi nhau cái gì?”

Cho tới bây giờ đều chỉ có anh tức giận, cho dù cô có hỏa khí lớn thế nào, anh chỉ cần lạnh nhạt mấy câu liền qua loa bỏ đi.

“Bạo lực lạnh.” Thương Mẫn nhai đồ ăn, thanh âm nghẹn ngào.

Kỳ thật sau khi cô suy nghĩ nhiều lần mình cãi nhau, Mâu Nghiên cho một chút phản ứng, cho dù là giải thích thêm hai câu cũng tốt, nhưng anh thì không, mỗi lần đều làm ra một bộ dáng vẻ thâm trầm, để tự cô suy đoán lung tung.

Tô Huệ Phi biết tâm tình của cô không tốt, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, cầm lấy cái ly rót một ly sữa bò cho cô.

Nước nóng rót vào trong ly, nhiệt khí bừng bừng dâng lên, theo nhiệt độ biến hóa, màu đen trên ly dần dần lộ ra một bức chân dùng con mèo con màu trắng.

Thương Mẫn lập tức liền bị hấp dẫn lực chú ý: “Thần kỳ như vậy?”

Tô Huệ Phi thuận theo ánh mắt Thương Mẫn nhìn lại, cười haha: “Đẹp đúng không, hôm qua tớ mua ở tiệm tạp hoá, nói là gặp nóng sẽ thay đổi màu sắc, liền mua một chiếc.”

Nói xong, Tô Huệ Phi đẩy cái ly đến trước mặt Thương Mẫn.

Thương Mẫn nhận cái ly, nghiêm túc quan sát một lúc, lấy điện thoại di động ra tìm tòi một chút.

“Thương Mẫn. Tô Huệ Phi thấy cô dường như hòa hoãn một chút, một tay kéo má hỏi cô: “Bước kế tiếp cậu nên làm gì, tên Jason kia rõ ràng đứng ở bên phía Mạc Hậu, tớ cảm thấy anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.”

“Tớ biết.” Thương Mẫn buông cái ly xuống, cẩn thận nhìn xem tư liệu trên điện thoại di động.

“Vậy cậu có cách đối phó hay không?” Tô Huệ Phi hiếu kì.

Thương Mẫn lắc đầu: “Trước đó không có, nhưng hiện tại có.” Cô nhìn chằm chằm điện thoại, đột nhiên nở nụ cười: “Nhưng, hẳn là không nhanh như vậy.”

Thương Mẫn chụp hình chiếc ly, gửi cho Lê Chuẩn.

“Hả? cậu nghĩ đến cái gì?” Tô Huệ Phi không theo kịp tốc độ tư duy của Thương Mẫn.

“Mâu Nghiên nói đúng, người như Jason, có thể ở tuổi này trở thành nhà thiết kế chính của L&W, chắc chắn chính anh ta cũng có chỗ hơn người, nếu bàn về nhân mạch cùng địa vị, chắc chắn tớ không bằng anh ta, nhưng, nếu như so những động tác nhỏ, thì không nhất định ai thua ai thắng.” Thương Mẫn cười gian trá: “Càng là người ở địa vị cao, thì càng quan tâm mặt mũi và danh dự.”

“Chờ xem, tớ muốn để anh ta trèo càng cao, té càng đau.”

Trận tranh tài thứ hai đã mở đầu.

Lần này là về mẫu nam, thừa dịp Tô Huệ Phi đi đến chỗ người phụ trách cầm trang phục, Thương Mẫn giảng giải ý thiết kế của quần áo với Bạch Chấp.

“Anh không cần quá câu nệ, khí chất của anh hoàn toàn tương xứng với tác phẩm của tôi, khi lên sân diễn, không cần khẩn trương, tựa như trên sân khấu bình thường là được.” Thương Mẫn ôn nhu thì thầm.

Bạch Chấp gật đầu.

“Tôi trang điểm thêm cho anh.” Thương Mẫn lôi kéo Bạch Chấp ngồi xuống, lấy bút kẻ mày tô thêm trên lông mày của Bạch Chấp.

Trong gương, khuôn mặt của Bạch Chấp đã không thể bắt bẻ, cô rất tự tin, anh ta ra sân tuyệt đối có thể được xưng là bữa tiệc của thị giác, Thương Mẫn đang sửa lại tóc của anh ta, chiếc lược bay múa ở trên mặt, tăng thêm phần tối.

“Cô không thích người phụ nữ kia?” Bạch Chấp đột nhiên mở miệng hỏi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play