Cô cố gắng lục lọi lại hồi ức vào khoảng thời gian đó trong ký ức của mình, nhưng có làm thế nào cũng không nhớ ra được điều gì lạ.

Mẹ ở trước mắt cô, luôn luôn là hình tượng dịu dàng đẹp đẽ, chính là loại ngay cả nước mắt cũng không dễ gì rơi xuống, sao có thể để cho cô biết bà ấy đã từng chịu qua sự dày vò gì chứ?

Cô luôn cảm thấy mẹ đột ngột rời đi, không có chút điềm báo, đột nhiên biến mất trong cuộc sống của cô, cô tưởng là vì Thương Liên Thành phản bội, nhưng bây giờ, mới cảm thấy, có lẽ đằng sau đó, còn có một âm mưu lớn hơn.

“Đã qua mười bốn năm rồi, chuyện này, tại sao cô luôn không nói ra?” Thương Mẫn nhìn chăm chăm vào Thương Tuyết: “Nếu như lúc đó cô có nhắc đến một câu, nếu như chúng tôi phát hiện sự kỳ lạ của bà ấy thì, có lẽ, bà ấy sẽ không chết….”

Nếu như thật sự như Thương Tuyết đoán, vậy mẹ của cô lúc đó, tuyệt vọng biết bao nhiêu chứ.

Bà ấy mang theo sự tủi nhục thế nào mà rời khỏi nhân thế này, đau khổ đến thế nào mà mới khiến bà ấy từ bỏ tất cả mọi thứ trên nhân thế, ngay cả đứa con gái như cô cũng không cần nữa mà kiên quyết lao đầu vào chỗ chết chứ?

“Nếu như dì ấy không chết, thì mẹ tôi sao có thể vào nhà họ Thương chứ?” Thương Tuyết không có vòng vo.

Ánh mắt Thương Mẫn chợt nghiêm lại.

“Thương Mẫn, chị đừng trách tôi tàn nhẫn, nếu như năm đó, chúng ta đổi một lập trường, chị mới là con gái riêng của ba, chị cũng sẽ chọn như vậy thôi.” Thương Tuyết đối diện với cô.

“Dì Thanh đã nuôi tôi hai năm, không thể phủ nhận, dì ấy đối xử với tôi rất tốt, cái mà chị có, dì ấy cũng cho tôi một phần, nhưng…cũng như chị chưa bao giờ coi mẹ tôi như mẹ mình, tôi cũng chưa từng coi mẹ chị là mẹ tôi. Bà ấy đối với tôi luôn khách sáo, như tôi là đứa bé nhà hàng xóm đến nhà chơi vậy, tôi thấy một nhà ba người cùng ngồi ăn cơm, sự giáo dục mà chị nhận được tốt hơn tôi, khi các người dùng tiếng anh lưu loát để nói chuyện thì tôi ngay cả tiếng mẹ đẻ cũng còn mang khẩu âm thôn quê nữa. Còn ba, lần nào cũng đều nói với tôi, con xem, con xem chị con ưu tú đến thế nào kìa….”

“Tôi không cam tâm…Thương Mẫn, kể từ giây phút đó, tôi đã hạ quyết tâm, đời này, tôi nhất định phải vượt qua chị, bất luận là dùng cách gì, tôi nhất định phải mạnh hơn chị. Tuổi tôi tuy nhỏ, nhưng cũng mang máng cảm nhận được, ở cái nhà này, là dì Thanh làm chủ, đừng nói ba, mà ngay cả ông bà nội cũng phải phụ thuộc vào dì ấy. Cho nên, điều đầu tiên tôi muốn làm, chính là khiến cho dì Thanh đã đem đến cho cô tất cả phải biến mất, để mẹ tôi vào, trở thành chủ mẫu của nhà họ Thương.”

“Ha.” Thương Mẫn lắc đầu, ánh mắt chớp chớp ánh sáng lệ: “Khi cô đến nhà họ Thương mới có năm tuổi thôi, còn nhỏ như vậy, mà suy nghĩ của cô đã đáng sợ như vậy rồi sao?”

“Đó là vì kể từ khi sinh ra thì chị đã được mẹ chị nâng niu trong lòng bàn tay rồi! Là bởi vì chị đã đoạt đi gia đình và người ba mà đáng lẽ ra nên thuộc về tôi!” Thương Tuyết cất cao thanh điệu: “Dì Thanh muốn cho chị một danh phận, muốn cho chị hưởng thụ tình yêu của cha và mẹ, chị cũng biết, nếu như là thân phận con gái riêng thì sẽ bị người ta xem thường, sẽ trở thành đứa con hoang trong miệng của người khác. Còn tôi, tôi đã mang thân phận con riêng mà lớn lên, tôi bị người ta kêu là con hoang năm năm rồi!”

Thương Mẫn im lặng.

“Khi chị đang sống trong lâu đài như một công chúa nhỏ thì mẹ tôi đã đưa tôi trốn chui trốn nhủi, sợ bị mẹ chị phát hiện, bà ấy rõ ràng mới là vợ đầu của ba, nhưng lại bị trở thành tiểu tam! Bà ấy vốn dĩ phải được nạp vào gia phả của nhà họ Thương một cách quang minh chính đại, nhưng mẹ chị, đã bá chiếm vị trí của bà ấy! Thương Mẫn, bây giờ chị nói với tôi xem, nếu như là chị thì chị sẽ làm thế nào? Sau khi chị nhìn thấy mẹ mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt, rồi sau khi bị ép xa mẹ thì chị sẽ làm thế nào?”

Đôi mắt Thương Tuyết đỏ bừng, nước mắt treo trên khoé mắt, mãi vẫn không rơi xuống được.

“Phải, là tôi sai rồi, sai ở chỗ đã coi việc đối địch với chị làm tín ngưỡng của đời này, vì để thay đổi sự tự ti sinh ra từ xương cốt mà tôi muốn nghĩ mọi cách để giẫm chị xuống, cho nên một bước sai thì bước bước đều sai. Nhưng mẹ tôi, bà ấy đã làm gì sai chứ?” Thương Tuyết chất vấn cô: “Chị có thử đặt mình vào người khác mà suy nghĩ xem, ở cái thời đại đó, trong hoàn cảnh đó, một người phụ nữ đã đính hôn rồi, lòng tràn đầy hoan hỉ chờ đợi người chồng sắp cưới đang làm việc ở xa về lấy mình, nhưng có một ngày, đột nhiên có người nói với bà ấy, người đàn ông của bà ấy đã lấy người khác, đã có con rồi…Thương Mẫn, cảnh tượng này chị có thấy quen không? Cái này đã từng xảy ra trên người chị, nhưng cũng từng thật sự xảy ra trên người mẹ tôi! Tôi chẳng qua chỉ là muốn phục dựng lại tất cả những gì mà mẹ tôi đã trải qua lên người chị mà thôi, chị có thể hận tôi thấu xương, thì tại sao mẹ tôi không thể, tại sao tôi không thể?”

Nước mắt của Thương Mẫn rơi xuống trước, cô nhìn Thương Tuyết với giọng nói đang càng lúc càng nặng nề đau khổ ở bên trong cửa kính, không nói ra được câu nào.

“Thương Mẫn…đây là báo ứng.” Thương Tuyết đột nhiên cười lên: “Tất cả những thứ này đều là báo ứng ha ha ha.”

“Thời gian tới rồi.” Nhân viên quản tù đi tới bên cạnh Thương Tuyết.

“Thương Mẫn.” Thương Tuyết bị ép đứng dậy, nhưng vẫn cầm ống nghe không bỏ xuống.

“Tôi có lòng hại chị, nhưng cũng có qua một lúc nào đó muốn thu tay ngừng lại rồi.” Thương Tuyết hét lên với ông nghe: “Khi nhìn thấy chị chuẩn bị hôn lễ với sự chờ mong ngập tràn, tôi đã từng nghĩ sẽ tha cho chị từ đó, nhưng vào lễ tốt nghiệp của chị, có người gửi tin nhắn hẹn tôi đến khách sạn, tôi ở đó đợi rất lâu, cuối cùng đợi được Du Thắng đã uống đến say mèm.”

Thương Mẫn cũng đứng dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play