*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thương Tuyết rũ mắt xuống: “Đương nhiên tôi biết, cho nên, người tôi muốn gặp, không chỉ có chị. Đối tượng đòi tiền cũng không phải chỉ một mình chị, chỉ là cũng muốn thử một chút thôi.”

“Cô tính toán thay thật, vạn tiễn cùng phóng?” Thương Mẫn giễu cợt, cô nhìn chăm chăm vào biểu cảm của Thương Mẫn, sáp đến gần với cửa sổ bằng kính hơn một chút: “Vậy trong số những người mà cô muốn gặp, có Mạc Hậu không?”

Mi tâm của Thương Tuyết động đậy.



“Cho nên chị có đồng ý không?” Trong ngữ khí Thương Tuyết đã có chút mất kiên nhẫn, vốn dĩ còn định giả vờ đáng thương thêm chút nữa để lấy được sự đồng cảm, nhưng bây giờ nhìn thái độ của Thương Mẫn, cũng không cần phải tiếp tục diễn nữa.

“Đồng ý chứ.” Thương Mẫn trả lời rất dứt khoác, khiến Thương Tuyết sững sờ.

“Cô cũng biết đó, bây giờ cái gì tôi cũng thiếu, chỉ duy nhất không thiếu tiền.” Thương Mẫn cười: “Tôi có thể cho bà ta cuộc sống đầy đủ, cho dù không có cô, cũng có thể an nhiên đi đến hết đời.”

Thương Tuyết có chút không nhìn thấu được suy nghĩ của Thương Mẫn.

“Chị làm thế nào để bảo đảm.” Thương Tuyết có chút không tin.

“Cô cảm thấy cô bây giờ còn có tư cách nghi ngờ tôi sao? Miệng tôi đồng ý cô là được rồi, chỗ này cũng không cho đem điện thoại, nếu không, có lẽ tôi còn có thể cho cô xem nhật ký giao dịch chuyển khoản.” Thương Mẫn hờ hững.

Thương Tuyết không biết nên trả lời thế nào nữa.

“Nói đi.” Thương Mẫn gõ một ngón tay lên bàn, nhìn đồng hồ treo tường ở không xa kia: “Thời gian không còn nhiều nữa, cô càng trì hoãn 1 phút thì tiền dưỡng lão của Triệu Nhã Liên sẽ càng ít hơn một chút.”

Thương Tuyết hít một hơi thật dài, coi như đã hoàn toàn bại trong tay Thương Mẫn.

“Vào một buổi chiều trước khi dì Thanh tự sát một tháng, tôi đã từng tận mắt nhìn thấy, dì ấy đi từ bên ngoài vào với quần áo không chỉnh tề.”

Sắc mặt Thương Mẫn chợt thay đổi.



Thanh thường xuyên đi xã giao ở bên ngoài, chắc là đã qua lại với không ít bạn làm ăn…” Thương Tuyết tiếp tục nói.

“Không thể nào?” Ngữ khí Thương Mẫn trở nên nghiêm nghị.

Mẹ của cô, là một người phụ nữ kiên cường cao ngạo, tuyệt đối không thể bán đứng cơ thể mình.

“Tôi cũng đâu nói là dì ấy tự nguyện chứ.” Nhìn thái độ này của Thương Mẫn, Thương Tuyết cũng cười lên: “Bộ dạng đó của dì ấy, rất rõ ràng là bị cưỡng bức…”

Thương Tuyết không tiếp tục nói nữa mà ngừng lại.

Đôi con ngươi của Thương Mẫn chấn kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play