Thấy tôi kϊƈɦ động như vậy, Triệu Thư Hằng cũng ghé đầu lại xem, sau khi ngây ngẩn một lúc, trêи
mặt anh ta cũng hiện lên vẻ vô cùng vui mừng, kinh ngạc nói: “Cái này,
nếu chúng ta không trùng hợp gặp được chuyện lần này thì chẳng có ích
lợi gì. Nhưng đúng lúc cục phó Trương lại đối đầu với chúng ta, rõ ràng
là trời giúp mình rồi!”
Tôi ổn định lại tâm trạng, nghe Trịnh
Cường nói: “Đây là hành trình của Trương Phú Cường trong nửa năm lại
đây, trêи đó chỉ ra nửa năm qua ông ta đã đi Xiêng La khoảng hai mươi
lần, còn những nơi khác thì rất ít. Đương nhiên, đây là kết luận sau khi loại trừ việc ông ta sử dụng những phương tiện giao thông khác”.
“Không sai, lần này Trương Phú Cường thật sự thua rồi. Thế này quan hệ giữa
ông ta và Đỗ Minh Hào có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch
được”.
Tôi gật đầu, Trịnh Cường giúp chúng tôi lần này không kém
gì so với lần tìm thấy La Nhất Chính trước đó, thậm chí còn có sự giúp
sức rất lớn cho việc ổn định kết cấu ở Thịnh Hải.
Nghĩ tới đây,
tôi lại gửi tin nhắn cho Tề Vũ Manh, nói cho cô ấy biết chuyện này. Tề
Vũ Manh vội gọi lại cho tôi hỏi. Qua điện thoại, tôi cũng có thể nghe ra giọng điệu vô cùng kϊƈɦ động của cô ấy, cô ấy liên tục hỏi tôi chuyện
này có phải là thật không, nguồn tin có đáng tin cậy không.
Tôi
chỉ đành cười khổ giải thích rằng đây là tin tức do Trịnh Cường cung
cấp, vả lại, trong ghi chép hành trình này có đóng dấu chuyên dụng và
thông tin cá nhân, còn giả được sao?
Sau khi giải thích rõ ràng
tất cả mọi chuyện cho Tề Vũ Manh nghe, tôi đang định cúp máy thì Tề Vũ
Manh nói: “Phương Dương, vậy các anh hãy đợi ở đó, tôi sẽ qua ngay”.
Tôi nói: “Bây giờ cũng đã muộn thế rồi, cô qua đây làm gì? Nếu cô đói thì
tôi có thể mang về cho cô ít đồ ăn, lát nữa sẽ mang thẳng đến khách
sạn”.
Nghe tôi nói vậy, Trịnh Cường nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, nói nhỏ với vẻ mặt hơi ɖâʍ đãng: “Không nhìn ra đấy, hóa ra cậu em
Phương Dương đây mới là cao thủ tình trường”.
Tôi ngây ra, còn
chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy đầu kia điện thoại dừng lại một lát,
sau đó truyền đến tiếng Tề Vũ Manh hét lên: “Trịnh Cường, anh chán sống
rồi phải không?”
Qua điện thoại, giọng hét ấy vẫn truyền khắp nửa căn phòng. Trịnh Cường không khỏi rùng mình, ngồi cười he he.
Tôi ho khan một tiếng: “Trịnh Cường cũng không cố ý đâu. Vả lại lần này,
anh ta đã giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy, không có công lao cũng
có khổ lao…”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tề Vũ Manh “xì” một tiếng: “Được, tôi không nói lại
được anh. Thôi các anh tranh thủ ăn nhanh lên, bây giờ, tôi đang bàn
chuyện với cục trưởng Lâm, hi vọng có thể tìm ra một cách giải quyết
hoàn hảo. Ngoài ra, chuyện này, Phương Dương anh và Triệu Thư Hằng nên
dừng ở đây thôi”.
“Cô nói vậy là sao?”
Đột nhiên nghe thấy cô ấy nói như vậy, tôi thấy hơi nghi hoặc.
“Anh bị ngớ ngẩn à? Chuyện lần này không đơn giản như chuyện xã hội đen,
trái lại đã dính líu đến rất nhiều thứ. Cho dù là ở cấp bậc như cục
trưởng Lâm cũng cần phải cẩn thận ứng phó, huống hồ các anh không có chỗ dựa ở Thịnh Hải, nếu bị người ta hãm hại, cả đời này các anh sẽ không
thể ngóc đầu dậy nổi đâu”.
Tề Vũ Manh giải thích đầy sâu xa, tôi cũng hiểu được ý tứ của cô ấy.
Tôi cúp máy rồi nhìn vào dãy số hiển thị trêи màn hình điện thoại mà im
lặng một hồi, Trịnh Cường và Triệu Thư Hằng đều thấy kì lạ nhưng không
ai hỏi gì.
Tôi suy nghĩ một lúc lại nói: “Chuyện này dừng ở đây
thôi. Chúng ta giao ghi chép hành trình này cho cảnh sát Tề là được rồi, những chuyện về sau cô ấy và Cục trưởng Lâm sẽ xử lý nốt”.
Triệu Thư Hằng nhíu mày hỏi: “Vậy là sao? Tại sao cảnh sát Tề không muốn chúng ta nhúng tay vào nữa?”
Trịnh Cường cũng thấy hơi nghi vấn, nhưng hắn có thể lộng hành như vậy ít
nhiều cũng có tâm cơ, chẳng mấy chốc đã hiểu được điểm mấu chốt trong
đó, bất đắc dĩ nói: “Thấy chưa, tin tức này quả nhiên có ích cho các
cậu”.
Tôi cười vỗ vai Triệu Thư Hằng: “Chúng ta bận rộn lâu như
thế cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi, lần này cảnh sát Tề cũng chỉ
muốn tốt cho chúng ta thôi”.
Triệu Thư Hằng nhíu mày: “Phương
Dương, tôi hiểu ý của cảnh sát Tề, cô ấy không muốn chúng ta rước họa
vào thân. Nhưng tôi mà phải sợ Trương Phú Cường à?”
Tôi cười đáp: “Đương nhiên anh không sợ, nhưng anh nghĩ mà xem, nếu có một con rắn
độc lúc nào cũng nghĩ cách báo thù anh, vả lại nó luôn nấp trong bóng
tối thì anh có sợ không?”
Tôi nhớ đến anh trai của Tiểu Nguyệt,
lần này đã có chứng cứ xác thực của Trương Phú Cường, tiền đồ của anh
trai Tiểu Nguyệt coi như chấm hết, chỉ còn xem cuối cùng Trương Phú
Cường có niệm tình xưa mà giữ lại anh ta hay không.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Thật ra tôi
cũng rất bối rối, bây giờ La Nhất Chính và Tiểu Nguyệt gắn bó keo sơn,
có vẻ sẽ gắn bó với nhau suốt đời. Nếu anh trai Tiểu Nguyệt vào tù, e là ít nhiều Tiểu Nguyệt cũng sẽ thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng nếu anh trai Tiểu Nguyệt phủi sạch quan hệ với Trương Phú Cường, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, tôi vẫn thấy hơi lo lắng. Sau khi chuyện nhà họ
Cung kết thúc, tôi phải về Yến Kinh, đến lúc đó ở Thịnh Hải chỉ còn lại
một mình La Nhất Chính đối mặt với anh trai Tiểu Nguyệt…
Tôi thấy hơi đau đầu, day huyệt thái dương. Triệu Thư Hằng nghe tôi nói xong,
trầm ngâm hồi lâu mới có chút không cam tâm lên tiếng: “Được rồi, tôi
hiểu, tâm tư của cảnh sát Tề tôi còn không hiểu sao? Nói thế nào thì tôi cùng là tổng giám đốc của bất động sản An Sơn, nếu đến chút chuyện cỏn
con này mà không hiểu, chú Đồng cũng sẽ không yên tâm để tôi theo anh ra ngoài”.
Nói xong, Triệu Thư Hằng thở phào một hơi: “Được, thế
thì chúng ta cứ nghỉ ngơi trước. Dù sao thì chứng cứ nhà họ Cung bắt cóc tống tiền cũng đã tìm được đầy đủ, chúng ta đợi nhà họ Cung sụp đổ là
được”.
Trịnh Cường thấy bầu không khí có chút gượng gạo bèn hô
hào: “Nào nào, ăn đi, uống đi. Mẹ nó, bữa cơm này tốn gần một nghìn tệ
đấy, không thể lãng phí được, mau ăn đi!”
Chúng tôi cũng không
nói gì, yên lặng ăn cơm, nhưng sau khi khúc mắc được tháo gỡ, dường như
Triệu Thư Hằng cũng đã khôi phục dáng vẻ bất cần đời trước kia.
Ăn tối xong, chúng tôi tạm biệt Trịnh Cường, rồi bắt xe về khách sạn đã ở
lúc trước. Vì trước kia tôi đã trả phòng, nhưng may là bây giờ căn phòng ấy không có người ở, nên tôi lại đặt lại phòng ấy.
Cô nhân viên lễ tân xinh đẹp hình như vẫn còn nhớ tôi, giờ cô ấy đã có vẻ nghi hoặc.
Sau khi tôi vừa vào phòng thì Tề Vũ Manh cũng về, gõ cửa, rồi gọi Triệu Thư Hằng sang, chúng tôi cứ thế bàn chuyện ở trong phòng tôi. Tề Vũ Manh
vẫn như lần trước, kiểm tra phòng một lúc, xác định không có mấy thứ như máy nghe lén rồi mới nói: “Phương Dương, chứng cứ của nhà họ Cung mà
các anh thu thập được đâu?”
Tôi đưa khẩu cung đã thu thập được từ mấy tên ở Quế Lâm và bản photocopy lời khai cho Tề Vũ Manh. Cô ấy xem
qua không nói gì, tôi nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Có phải còn có chuyện gì
khác không?”
Trải qua thời gian ngắn ngủi hợp tác cùng nhau, tôi
cũng hiểu được một chút phong cách làm việc của cô hoa khôi cảnh sát
này. Lẽ ra đây là một chuyện vui, nhưng cô ấy lại có vẻ mặt như vậy, khả năng cao là lại có biến rồi.
Tề Vũ Manh nói: “Phương Dương,
chuyện lần này rất khó xử lý. Nếu dựa vào những chứng cứ này để lật đổ
nhà họ Cung có lẽ còn thiếu nhiều lắm”.
Triệu Thư Hằng kinh ngạc
nói: “Như vậy còn không đủ á? Cung Chính Văn bắt cóc, sử dụng súng trái
phép, hơn nữa nhà họ Cung còn có hành vi bắt cóc và tống tiền ở Quế Lâm, như vậy cũng có thể tha sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT