Tôi gọi điện thoại cho Tề Vũ Manh, định bảo cô ấy cùng qua đây, nhưng do dự một hồi lại thôi, chỉ bảo cô ấy chú ý nghỉ ngơi, tôi đã gặp được
Triệu Thư Hằng rồi, bây giờ chúng tôi đang đến chỗ Trịnh Cường.
Tề Vũ Manh không nói gì, chỉ khẽ lẩm bẩm mấy câu kiểu như tôi về mà sao không tìm cô ấy trước.
Tôi cúp máy rồi cười phá lên, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một Tề Vũ
Manh luôn khí khái hào sảng lại nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như
vậy.
Tôi hỏi cậu em tài xế: “Bây giờ Trịnh Cường đang ở đâu? Đi bao lâu nữa thì đến?”
Cậu em tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu, lắc đầu bảo: “Anh Cường bảo
chúng em đưa các anh qua đó thôi, những chuyện khác thì anh ấy không
nói. Ở đây cách chỗ anh Cường không xa, chắc hai mươi phút nữa là đến”.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải dạo gần đây gặp nhiều chuyện khó giải quyết hay không, mà khiến bây giờ điều tôi nghĩ đến đều là có
nguy hiểm hay là âm mưu gì không.
Nhưng nhìn từ biểu hiện của
Trịnh Cường lần trước, nếu ngay cả hắn cũng gài bẫy chúng tôi, đầu quân
cho nhà họ Cung thì chứng tỏ số mệnh của chúng tôi quả thật đã được định trước là như vậy.
Tôi gửi tin nhắn cho Trịnh Cường, nói hắn chuẩn bị sẵn thức ăn, tôi vừa từ Quế Lâm về, đang đói rồi.
Trịnh Cường lại rất vui vẻ, nhưng hắn nói mình là một kẻ thô lỗ, cũng không
có tên đàn em nào biết nấu ăn cả nên sẽ dẫn chúng tôi ra quán ăn, vì thế hắn bảo cậu đàn em chở thẳng chúng tôi đến quán ăn.
Từ sân bay
vào nội thành không xa, chẳng mấy chốc chúng tôi đã vào thành phố. Cậu
em tài xế vốn định đi thẳng, nhưng lại nhận được một cuộc gọi, nên lập
tức quay đầu xe ở một ngã tư, bẻ lái sang hướng khác.
Chẳng bao
lâu sau, chúng tôi đã đến quán ăn. Còn chưa xuống xe, tôi đã nhìn thấy
một tên đàn em đang nhìn ngó xung quanh ở quán ăn, trông theo dòng xe
chạy hai bên.
Lúc nhìn thấy xe của chúng tôi, cậu ta kϊƈɦ động nhảy cẫng lên vẫy tay liên tục.
Trêи bàn ăn không có nhiều người, chỉ có hai cậu em mà Trịnh Cường vô cùng
tin tưởng, cùng với tôi và Triệu Thư Hằng. Tôi vốn định hỏi Trịnh Cường
muốn nói gì với mình, nhưng nghĩ là hắn tìm mình, hắn chưa nói gì nhất
định là có nguyên nhân, nên tôi mới thôi.
Tôi chỉ giả vờ như không có chuyện gì hỏi: “Trịnh Cường, sao anh lại biết hôm nay tôi quay lại Thịnh Hải?”
“Nào nào, ăn uống đi đã!”
Trịnh Cường vừa bảo chúng tôi uống rượu, vừa trả lời: “Tôi có biết đâu?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hắn như đang tự nói một mình, Trịnh Cường đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi
hoặc nhìn tôi, sau đó lại nhìn trái ngó phải, hất đầu nói: “Hai cậu đừng ăn nữa, ra ngoài trước đi”.
Hai cậu em kia đang ăn uống hăng
say, đột nhiên nghe Trịnh Cường nói vậy cũng chỉ đành mang ánh mắt u ám, rồi mỗi người cầm một chiếc đùi gà đi ra ngoài.
Trịnh Cường liếc ánh mắt kinh ngạc sang, nói: “Phương Dương, cậu không nghi ngờ tôi đầu
quân cho phe thứ ba hoặc là nhà họ Cung đấy chứ?”
Tôi liếc mắt
nói: “Nếu tôi thật sự hoài nghi anh đầu quân cho bọn họ, bây giờ tôi đã
không ngồi ở đây rồi. Chỉ là tôi rất tò mò, anh không liên lạc với người nhà tôi, nhóm Thiên Địa của các anh ở Thịnh Hải cũng chỉ là một băng
nhóm xã hội đen, lấy đâu ra hệ thống tình báo xuất sắc như thế?”
Tôi nhớ trước kia ở quán bar, người quản lý và cũng là quản gia của Trịnh
Cường từng nói với tôi, Trịnh Cường cũng xuất thân là một cậu ấm, chỉ là không nghe lời người nhà, nên mới ra ngoài lăn lộn.
Trịnh Cường
cười he he: “Kể ra thì đúng là trùng hơp. Mấy hôm trước, tôi uống rượu ở một quán bar gần đây, cua được một cô nàng, cậu đoán xem đã có chuyện
gì?”
Thấy hắn ra vẻ bí ẩn, tôi đành phụ họa theo: “Gì là gì?”
Tôi ngoảng lại nhìn Triệu Thư Hằng, nhưng lúc này, anh ta cũng chẳng giữ
chút hình tượng nào. Rõ ràng là cậu ấm của bất động sản An Sơn, nhưng
bây giờ anh ta lại giống như con sói đói ba ngày chưa ăn cơm vậy.
“Khéo cái cô gái ấy lại làm việc ở sân bay”.
Trịnh Cường liếc mắt nhìn tôi: “Mấy chuyện nam nữ hẳn Phương Dương cậu cũng
hiểu, rất nhiều thứ thoáng chốc đã tiết lộ ra ngay. Vừa hay, tôi lại nhớ ra lần này cậu đã về Quế Lâm ba ngày rồi mà không có một chút tin tức
nào, thế là thuận miệng hỏi, không ngờ cô ấy giúp tôi tra được thông tin đặt vé của cậu trong hệ thống”.
Tôi gật đầu: “Cách giải thích này đúng là rất hợp lý, tóm lại là tôi tin. Nhưng anh siêu thế cơ à, cô nào cũng bị anh cua được?”
“Chắc chắn rồi, cậu coi tôi là ai?… Uống rượu đi!”.
||||| Truyện đề cử:
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Nói rồi, Trịnh Cường rót một ly rượu cho tôi, tôi nói: “Nếu anh thật sự lợi hại như vậy thì còn làm xã hội đen làm gì, chuyển sang con đường đàng
hoàng đi cho xong. Anh đi làm hệ thống tình báo, cả Thịnh Hải này còn có chuyện gì giấu anh được nữa?”
Nhớ đến tin tức của La Nhất Chính
trước kia, chúng tôi cộng thêm người ở đồn cảnh sát tìm mấy ngày trời
đều không có chút manh mối nào, thế mà bọn họ vừa ra tay đã có tin tốt
ngay.
Lần này cũng vậy, phải nói là Trịnh Cường làm xã hội đen quả là uổng phí tài năng.
“Cậu đừng nói nữa, ông đây chỉ thích thế này thôi”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Trịnh Cường chóp chép nói.
Tôi nhớ lại những lời hai cậu đàn em kia nói lúc đón tôi ở sân bay, tôi
hỏi: “Trước kia, anh cử người đến sân bay đón tôi, bảo anh có chuyện
muốn nói với tôi hả?”
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt lấc cấc của Trịnh
Cường lập tức biến mất, thậm chí ngay cả giọng điệu có vẻ say sưa trước
đó cũng biến mất luôn.
Trịnh Cường nhìn trái ngó phải rồi nói:
“Nói ra cũng khéo thật, tin tức này của tôi cực kì nóng hổi, có lẽ với
người khác thì không là gì, nhưng đối với các cậu thì chắc chắn có tác
dụng”.
Tôi khó hiểu hỏi: “Anh nói vậy là sao? Có gì thì anh nói luôn đi, đừng có nhử chúng tôi nữa”.
Trịnh Cường cười he he liếc nhìn Triệu Thư Hằng, nói: “Vừa rồi, không phải
tôi nói đã cua được một cô gái làm ở sân bay à? Bây giờ, cô gái đó đã
một lòng một dạ với tôi. Giờ không những tôi có thể tra được ghi chép
hành trình của cậu, mà còn tra được ghi chép hành trình của nhà họ Cung
và người nào đó ở đồn cảnh sát”.
“Cái gì?”
Tôi kinh ngạc
đứng bật dậy khỏi ghế, Triệu Thư Hằng nghe được lời này lập tức cũng
dừng hình, trong phòng bao bỗng trở nên yên lặng.
“Cô gái đó lại tra được cả những cái này? Cô ta làm gì thế?”
Sau cơn kinh ngạc, tôi vui mừng vô cùng: “Ghi chép hành trình mà cô ta tra
được là thật sao? Nếu có ích cho chúng tôi, Trịnh Cường, lần này anh đã
giúp tôi rất nhiều đấy!”
Trịnh Cường nói: “Đó là điều đương
nhiên, cái này mà giả được à? Bây giờ, ghi chép hành trình của ai mà
không phải dùng tên thật đăng kí? Cô gái đó hình như là quản lý gì đó,
cụ thể thì tôi cũng không hỏi, nhưng nghe nói trong nhà cũng có cơ”.
“Thảo nào”.
Tôi lẳng lặng gật đầu, trong lòng đã có tính toán, rồi cười nói: “Sao Trịnh Cường anh lại giống với người cậu em La Nhất Chính của tôi thế nhỉ? Cậu ta làm việc ở quán bar, chẳng biết sao quen được một người bạn gái,
không ngờ người bạn gái đó là em gái của đội trưởng đại đội cảnh sát
hình sự, nhưng chuyện sau này lại vượt ngoài dự liệu của chúng tôi. Anh
cũng thế, ngồi ở quán bar và vớ được món hời”.
Đầu mày Trịnh Cường hiện lên ý cười, nói: “Hì hì, điều này chứng tỏ số tôi sướиɠ thôi”.
“Được, tôi không phí lời với anh nữa. Mau, cô gái kia đã tra được thông tin hành trình gì rồi? Anh mau gửi cho tôi xem đi”.
Tôi lấy điện thoại ra nói, Trịnh Cường cũng không nhiều lời nữa mà mở điện
thoại ra tìm, chẳng bao lâu điện thoại của tôi đã xuất hiện mấy bức ảnh, là hình chụp màn hình ghi chép hành trình. Sau khi nhìn rõ, tôi vừa
kinh ngạc vừa mừng rỡ trong lòng, không khỏi lên tiếng: “Triệu Thư Hằng, xem ra lần này chúng ta phải về Yến Kinh sớm rồi”.