Hiện giờ, tôi đã cạn kiệt sức lực, ngay cả nói cũng không muốn nói
nhiều, còn mẹ tôi lại kinh ngạc chỉ xuống dưới đất, hét to: “Dương, bọn
họ, có người tỉnh lại rồi!”
Tôi vội ngoảnh lại thì nhìn thấy hai
tên đang muốn bò dậy, tôi lập tức dùng sợi dây thừng vừa tháo từ trêи
người bố mẹ xuống để trói bốn người bọn chúng lại với nhau. Lúc này,
cuối cùng tôi cũng hiểu ra, khoảng thời gian qua, bố mẹ tôi đã phải chịu sự đối đãi không tốt hơn so với La Nhất Chính là bao.
Lần trước, La Nhất Chính bị trói, mấy ngày không được ăn uống gì, còn bố mẹ tôi
bây giờ cũng gầy gò, người ngợm bẩn thỉu, trông chỉ khá hơn La Nhất
Chính một chút thôi.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng bước
chân, sau đó tiếng la lớn vang lên: “Người ở bên trong nghe đây, mau
chóng buông vũ khí đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ xông vào đó”.
“…”
Tôi cạn lời, vừa định lên tiếng thì cánh cửa chính đã bị mấy kẻ này khóa chặt lại bị đá ra rầm một tiếng.
Tiếp theo là mấy bóng người xông vào, tôi vội vàng đứng dậy để tránh lỡ tay
làm khác bị thương. Bởi vì ánh sáng đột ngột thay đổi, lúc này cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy rõ bọn họ, ai nấy đều mặc đồng phục cảnh sát, là
người của mình, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Những người còn lại
vây quanh chúng tôi, đồng thời có người còng tay những kẻ ở dưới đất
lại, tiếp đó một bóng người đi ra từ đằng sau đám người. Tôi bất đắc dĩ
nói: “Hey cậu bạn, cậu không thể đến sớm một chút sao, suýt nữa là tôi
bị tên đầu đinh này đánh chết rồi đấy”.
Chu Hỉ Tài ho khan một
tiếng, đáp: “Nói cái gì đấy? Tại tôi nghĩ cậu sẽ không hành động tùy ý
như vậy, ai ngờ cậu lại manh động thế. May là bây giờ cậu không sao,
không thì kiểu gì tôi cũng phải nghe mắng”.
Cậu ta nói xong thì
nhìn sang những người khác: “Các cậu nhanh nhanh dẫn bốn người ở dưới
đất kia về, chia ra thẩm vấn bọn họ cùng đám người bị bắt ở khu chung cư lúc trước, nhất định phải hỏi bằng được kẻ đứng sau sai khiến là ai”.
Chu Hỉ Tài lại vội vàng dìu bố mẹ tôi dậy với tôi, mẹ tôi liên tục nói cám
ơn, còn bố tôi thì hơi có ấn tượng với Chu Hỉ Tài, ông chỉ vào cậu ta
rồi nghi hoặc hỏi: “Cậu là bạn học của Dương đúng không?”
Chu Hỉ Tài cười he he đáp: “Vâng, cháu là bạn học cấp hai của Dương, lúc nhỏ đi học, cháu còn từng ăn cơm ở nhà chú đấy”.
Tôi cũng nói: “Bố mẹ, lần này bố mẹ thật sự phải cảm ơn cảnh sát Chu đây.
Ban đầu, con ở Thịnh Hải, nếu không nhờ cậu ấy tận tình giúp đỡ bố mẹ, e rằng bây giờ bố mẹ vẫn đang bị đám lưu manh này nhốt”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Bố tôi
cười nói: “Lần này đúng là may mà có cậu, tối nay chúng tôi nhất định
phải mời cảnh sát Chu ăn cơm. Bà nó, chúng ta mau về nhà, nấu bữa cơm
đãi con trai và cảnh sát Chu thôi”.
Nói xong, bố tôi đã muốn rút
tay ra khỏi tay Chu Hỉ Tài, tôi vội kéo lại, nói: “Bố mẹ, bây giờ chúng
ta phải đến cục cảnh sát làm bản tường trình, mấy kẻ này không thể tha
cho một tên nào”.
Bấy giờ, bố mẹ tôi mới phản ứng lại, vội vàng đi theo chúng tôi ra khỏi căn nhà nhỏ rách nát này.
Chúng tôi đi ra ngoài ngồi lên xe cảnh sát, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Lúc tôi đi ra ngoài, Chu Hỉ Tài đã phái người đi báo tin cho đám Bansha rồi. Chắc bây giờ, họ đang uống rượu ăn mừng ở chỗ trọ rồi.
Trong xe cảnh sát, tôi nhìn thấy tóc của bố mẹ đã bạc thêm từ lúc nào không
hay, trong lòng tôi ngổn ngang cảm xúc, nhưng lại không biết phải làm
sao. Bây giờ, tôi phải tranh đấu với nhà họ Cung một mất một còn. Hơn
nữa ngay cả thủ đoạn bắt cóc người nhà, họ cũng đã sử dụng rồi, có trời
mới biết đám người đó còn có thủ đoạn nào điên rồ mất trí hơn nữa hay
không.
Nếu tôi không diệt nhà họ Cung trước, hậu quả lớn nhất sẽ là nhà họ Cung hồi phục sức lực, rồi giết chết tôi.
Tôi hít sâu một hơi, trước tiên tôi an ủi bố mẹ mình, rồi bảo Chu Hỉ Tài ở
bên họ một lúc, sau đó tôi đi ra khỏi cục cảnh sát, đến một nơi yên
tĩnh, tìm số điện thoại trong di động rồi gọi đi.
Điện thoại vẫn luôn được kết nối rất nhanh, từ trước đến nay cô ấy chưa từng khiến tôi thất vọng.
Chúc Mi vui vẻ nói: “Phương Dương, sao tự dưng lại nhớ ra mà gọi cho tôi
thế? Sáng nay ngủ dậy, tôi nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng chim khách
kêu, tôi đoán kiểu gì cũng có chuyện tốt mà”.
“Tiếng chim khách kêu ở đâu ra?”
Tôi cố ý kêu lên hai tiếng kì quái: “Hình như là có thật”.
Chúc Mi bị tôi chọc cho cười khanh khách, tôi nói: “Chúc Mi, lần này tôi gọi điện cho cô là muốn nói với cô một chuyện”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Chuyện gì thế?”
Tôi rất bất ngờ với sự thấu hiểu tôi của Chúc Mi, chúng tôi quen biết nhau
không lâu, nhưng cô ấy lại hiểu được rất nhiều thói quen của tôi. Ví dụ
như bây giờ, gần như là trong phút chốc, cô ấy đã ý thức được chuyện tôi đang nói, nên giọng điệu đã nghiêm chỉnh lại.
Tôi chậm rãi lên tiếng: “Chúc Mi, cô còn nhớ chuyện lần trước tôi đã nói với cô qua điện thoại lúc ở Thịnh Hải không?”
Chúc Mi không trả lời, tôi biết là vì cô ấy không muốn ngắt lời tôi, tôi
tiếp tục: “Lúc đó, bố mẹ tôi bị nhà họ Cung sai người bắt cóc, thế nên
bất đắc dĩ tôi mới nghĩ đến cô, muốn thông qua cô để nhà họ Cung buông
lỏng cảnh giác, kết quả làquả nhiên họ đã mắc bẫy. Hiện giờ, chúng tôi
đã cứu được bố mẹ tôi ởquê nhà Quế Lâm, đám người đó cũng đã bị bắt hết, bây giờ đang làm bản tường trình ở cục cảnh sát”.
Chúc Mi im
lặng trong chốc lát, sau đó có vẻ hơi khó tin nói: “Cái gì? Phương
Dương, anh thành công rồi sao? Tốt quá rồi! Nói như vậy là tôi có thể
báo tin tốt này với người nhà tôi rồi đúng không?”
Tôi “ừ” một
tiếng: “Đúng, nhà họ Cung đã không xuống tay với tôi như vậy, tôi cũng
không cần phải duy trì quan hệ lá mặt với bọn họ nữa. Lần trước, Cung
Chính Văn bắt cóc cô ở Yến Kinh, tôi biết cô vẫn luôn ôm bực trong lòng. Lần này, tôi hi vọng cô có thể giải tỏa cảm xúc hoàn toàn”.
Chúc Mi đáp: “Phương Dương, lần này, anh đã cứu hai bác ra rồi, đợi anh xử
lý xong chuyện nhà họ Cung, có phải anh sẽ về Yến Kinh không?”
Tôi gật đầu, nhưng lại nhớ ra lúc này chúng tôi đang nói chuyện qua điện
thoại, mà cô ấy không thể nào nhìn thấy, tôi do dự một lúc mới nói tiếp: “Ừ, đợi tôi về Yến Kinh, nhất định sẽ báo cho cô biết”.
Cho dù
là trong điện thoại, tôi cũng có thể cảm giác được Chúc Mi đang rất vui
mừng khi nghe thấy câu nói này. Nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào, thậm
chí còn tự chất vấn mình, tại sao lại ăn nói hồ đồ đồng ý chuyện này.
Sau khi cúp máy, tôi lắc đầu, buộc mình không nghĩ đến chuyện này nữa, sau
đó gọi cho Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng. Có vẻ giờ này, bọn họ vẫn đang
làm gì đó ở cục công an Thịnh Hải. Nhưng khi nghe thấy tin tức của tôi,
thậm chí họ còn kϊƈɦ động hơn cả Chúc Mi.
Tôi hoàn toàn có thể
hiểu được, đối với Chúc Mi mà nói, cô ấy nhìn cả câu chuyện này với góc
độ một người ngoài cuộc, nhưng Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thì khác.
Đầu tiên là họ vượt nghìn dặm xa xôi chạy từ Yến Kinh đến đây giúp đỡ
tôi, sau đó lại nhiều lần rơi vào cảnh nguy hiểm. Nếu không phải chúng
tôi may mắn, khéo đã bỏ mạng ở đây cả rồi.
Bây giờ, nghe tin tôi
nói đã cứu được bố mẹ mình, lúc trước, chúng tôi cũng đã bắt được Đỗ
Minh Hào, có thể nói lần này, chúng tôi đến Thịnh Hải đã đạt được ba
trêи bốn mục tiêu rồi.
Dù sao bất cứ ai nhìn vào, sự thực nhà họ
Cung phạm tội gần như đã có chứng cứ xác thực, nhân chứng vật chứng,
thậm chí ngay đến chính Tề Vũ Manh cũng đã trải qua, nên phải tính thêm
tội danh tập kϊƈɦ cảnh sát. Liệt kê những tội danh này ra, lần này nhà
họ Cung không chết thì cũng hấp hối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT