Tên đó bị tôi đánh trúng, hự một tiếng ngã xuống, ba tên khác cũng phản
ứng lại, đồng loạt lao về phía tôi. Nhưng tôi nhanh tay lẹ mắt, chờ khi
chúng đi đến cửa sổ, hai chân tôi đã đứng vững vàng trong nhà rồi.
Ba người đó đều kinh ngạc, nhưng tôi đã đấm cho người ở phía bên trái nhất một cú. Vì bố mẹ tôi đang ở đây, nên bây giờ sức lực của tôi tăng lên
gấp nhiều lần.
Bụp!
Ngay sau đó, tiếng đánh đấm vang lên.
Tên bên trái bị tôi đấm cho ngu người, tôi lại bồi thêm một cú đạp, y
lập tức ngã lăn quay. Nhưng đòn tấn công của hai người còn lại thì tôi
không thể tránh được.
Bụp bụp!
Lại có tiếng đánh đấm vang
lên, má và lưng tôi đều trúng một cú đấm và đá. Tôi vội vàng lùi lại,
cùng lúc đó, trong góc của căn nhà nhỏ có tiếng hô hoán vọng ra: “Dương
Tử? Sao con lại đến đây?”
“Dương Tử, mau chạy đi!”
Cuối cùng thì bố mẹ tôi đã nhìn rõ bóng dáng tôi, họ mặc kệ tất thảy vùng vẫy gào lớn lên.
Còn tôi thì vừa đối phó với đợt tấn công của hai người đó vừa trả lời: “Con không sao, con đã tìm thấy chỗ bố mẹ bị bắt cóc, nên mới cố ý đến cứu
bố mẹ”.
Dù tôi không giỏi võ, nhưng khả năng đánh đấm cũng khá
ổn. Đối phó với hai tên lưu manh nhãi nhép này có thể nói là dễ như trở
bàn tay, tuy nhiên không ngờ tên đầu đinh đó trông chẳng ra làm sao,
nhưng thực lực lại không hề thấp. Dưới đòn đánh giáp công của hắn và tên cuối cùng, tôi gần như không tìm được một cơ hội phản đòn nào. Giờ dù
nói hắn luyện võ chuyên nghiệp, hay là binh sĩ giải ngũ thì tôi cũng
tin.
Tôi vừa đánh nhau với hai người đó vừa gào lên: “Hai đứa
chúng mày vẫn còn làm việc cho nhà họ Cung à? Chưa biết chuyện gì sao?
Nhà họ Cung sắp xong đời rồi”.
Hai tên đó không đáp lời, ngược lại còn gào thét dữ dội hơn trong mỗi đòn đánh.
Tôi lại hỏi: “Lúc trước, chắc chắn nhà họ Cung đã hứa với chúng mày là bắt
cóc bố mẹ tao để uy hϊế͙p͙ tao xong, sẽ cho chúng mày một khoản tiền lớn đúng không? Nhưng giờ, họ không thể thực hiện được lời hứa ấy nữa đâu!
Vì đến thân họ còn đang khó giữ rồi!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Thấy hai người đó vẫn lặng
thinh, tôi cũng hơi sốt ruột. Bố mẹ tôi đang bị bắt cóc, chi viện ở bên
ngoài thì không biết bao lâu nữa mới đến. Vào lúc sống còn, khả năng
tiềm tàng của tôi như được trỗi dậy, tôi tăng nhanh thế tiến công, hai
người đó lập tức ứng phó không kịp.
Dù hai người này phối hợp rất ăn ý, nhưng trong lúc tôi đang kϊƈɦ động, chẳng mấy chốc, họ đã bị tôi
nắm được điểm sơ hở. Tôi bắt lấy cơ hội, tung cú đá sang một bên đạp vào mặt tên cuối cùng đó, hắn ta trở tay không kịp, chưa kịp kêu lên tiếng
nào đã ngã gục.
Trước mặt tôi bây giờ chỉ còn lại tên đầu đinh, tôi cười lạnh nói: “Bây giờ chỉ còn lại mình mày, còn không đầu hàng đi à?”
Tên đầu đinh cười lớn: “Phương Dương, dù trêи đời này chỉ còn lại một mình tao, ông đây cũng phải giết mày!”
Thấy tôi định lên tiếng, hắn nói tiếp: “Phương Dương, dù hôm nay ông đây
không giết được mày thì cũng phải đập chết bố mẹ mày, để mày phải hối
hận”.
Hắn vừa nói dứt câu, tôi đã cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên đầu. Tôi vừa phẫn nộ chạy về phía bố mẹ mình, vừa quát tháo:
“Tao không quan tâm mày là ai, nếu bố mẹ tao có làm sao, nhất định tao
sẽ bắt mày phải đền gấp bội!”
Nơi vừa vọng ra tiếng nói của bố mẹ tôi là một góc ở phía trước nhất của căn nhà, ở đó đang chất đầy củi,
còn bố mẹ tôi thì bị trói bằng dây thừng, họ đang không ngừng giãy giụa
muốn thoát ra ngoài.
Nhìn thấy tôi, mẹ tôi vội nói: “Dương Tử, cẩn thận phía sau!”
Nghe mẹ tôi nói vậy, tôi lập tức nhanh chóng lộn người sang một bên. Gần như cùng lúc đó, chỗ tôi đứng lúc trước đã xuất hiện một cây gậy.
Tôi ngoảnh lại nhìn vừa hay đối mặt với tên đầu đinh, không biết hắn lấy
cây gậy ở đâu ra, đang cười lạnh với tôi. Tôi thầm thấy hơi hoảng sợ, mẹ kiếp, dù muốn tôi đánh thì cũng phải cho tôi vũ khí chứ. Bảo tôi tay
không đánh nhau với một cao thủ cầm gậy thế này, tôi thật sự thấy chẳng
ra làm sao.
Tôi cũng đã hiểu, thì ra tên đầu đinh này vừa nói
muốn dùng bố mẹ tôi để uy hϊế͙p͙ tôi là giả. Mục đích thật sự của hắn là đã phát hiện ra cây gậy từ lâu, muốn dùng nó làm vũ khí.
Bố tôi
cũng hô lên: “Dương Tử, người đó hình như là lính giải ngũ. Chưa chắc
con đã đánh lại được đâu, mau chạy đi, bố mẹ ở đây không sao cả”.
Mẹ tôi cũng lên tiếng hùa theo, nhưng tôi không nghe lọt tai một lời. Vô
tình tôi đã khiến bố mẹ mình gặp nguy hiểm, nhưng họ lại không than
trách tôi nửa lời, ngược lại còn lo cho sự an toàn của tôi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Phương Dương, nếu mày ngoan ngoãn xin hàng, sẽ có thể bớt được vài trận đòn đấy”.
Tên đầu đinh vừa cười lạnh vừa chậm rãi dồn ép về phía tôi. Tôi hít sâu một hơi, bắt mình phải bình tĩnh lại, rồi nhìn hắn nói: “Ê đầu đinh, tao
không quan tâm trước kia mày có quan hệ gì với nhà họ Cung, chỉ cần bây
giờ mày ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống xin hàng, tao bảo đảm nhất định mày
sẽ bình an vô sự. Tao không ngại nói cho mày biết, bên ngoài đã bị cảnh
sát bao vây kín rồi, mày không chạy thoát được đâu!”
“Ha ha, chạy? Tao có định chạy đâu. Nhưng trước khi vào tù, tao giết được mày thì cũng xứng đáng rồi”.
Sắc mặt của tên đầu đinh trở nên dữ tợn, tôi cau mày hỏi: “Rốt cuộc mày là
ai? Tao có quen mày đâu, tao với mày cũng chỉ giới hạn trong ân oán với
nhà họ Cung thôi”.
Nói ra tôi cũng thấy lạ, ngoài nhà họ Cung ta, tôi không nhớ mình còn đắc tội với ai khác nữa. Nhưng từng hành động
của tên đầu đinh này lại như hắn có mối thù sâu đậm với tôi lắm vậy.
Hắn cười gằn nói: “Mày không cần phải biết, vì mày sắp chết rồi con!”
Dứt lời, hắn đã dấn người lên, đập cây gậy vào đầu tôi. Tôi nhìn hắn, định
né đi, nhưng do dự một lát, cuối cùng tôi vẫn dùng bả vai đỡ một đòn
này. Một lực mạnh đập xuống, tôi lập tức cảm thấy vai mình như không còn là của mình nữa, mà nó đang tê rần.
May mà mấy năm nay, tôi bị
ăn đòn khá nhiều, da dày thịt béo. Tôi thử cử động một chút, chưa ảnh
hưởng tới xương. Tôi thầm thở phào một hơi, cùng lúc đó, nhân lúc hắn
đập cây gậy vào vai mình, tôi đã bắt được cổ tay hắn, rồi thuận theo đó
đánh vào nách và vai hắn.
“Bụp bụp” hai tiếng, mắt của tên đầu
đinh lồi ra, trêи mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc, hắn đau đớn ngồi thụp xuống, không còn sức để kêu rêи.
Không chỉ có tên đầu đinh, đến tôi
cũng thấy bất ngờ, không ngờ mình lại có sức mạnh đánh trả lại hắn trong vòng có chục giây như vậy.
Lúc này, tôi dời mắt về phía góc nhà, chỉ thấy bố mẹ mình đang đầy kinh ngạc, đồng thời cũng kϊƈɦ động khó nói nên lời.
Tôi vội vàng cởi trói cho bố mẹ, vừa được cởi trói, mẹ tôi đã ôm chầm lấy
tôi khóc lớn. Còn bố tôi thì nhìn sâu vào mắt tôi một lúc, liên tục gật
đầu cảm thán: “Dương Tử, con, con, cuối cùng con cũng đã trưởng thành
rồi”.
Chờ tôi an ủi bố mẹ mình xong đã là mười mấy phút sau, dưới mặt đất ngoài tên đầu đinh và tên cuối cùng kia ra, còn có tên bị tôi
đánh lén lúc đầu ngã xuống và tên bị tôi đạp trúng bụng ngất xỉu đã tỉnh lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT