“Nội dung cuộc nói chuyện mà chúng ta nói trong căn phòng ấy, các anh em phía dưới đều là người một nhà cả, cũng không thể giấu được, mọi người sẽ biết nhanh thôi. Lần này chúng ta tới đây, mỗi tháng cũng chỉ dẫn dăm ba anh em, cũng không nhiều, cũng không ai để ý cả. Không ngờ sáng hôm nay một tên đàn em lại nhân lúc đi vệ sinh trốn mất”.

Khuôn mặt Bansha tràn đầy sự tức giận: “Nhưng chúng ta đã xác định thân phận của hắn, chúng ta cũng nhanh chóng liên lạc với cảnh sát Chu, mọi người đều phái người mai phục ở vùng phụ cận. Mếu tên đàn em đó không xuất hiện thì thôi, nếu xuất hiện thì chúng ta nhất định phải lột da hắn!”

Tôi sờ mũi, chuyện này xảy ra hơi vội vàng nên đã hơi mất khống chế: “Chu Hỉ Tài đã cho giải tán đám người bao vây chung cư chưa?”

Ba người Bansha lắc đầu: “Không biết, nhưng nếu suy đoán về lực lượng cảnh sát thì có lẽ một bộ phận cảnh sát đã được điều động qua đó để mai phục”.

Lòng tôi chợt có dự cảm không lành: “Chết rồi”.

Còn chưa kịp nói gì thì tôi đã vội vã lấy điện thoại ra gọi cho Chu Hỉ Tài, xác nhận xem cậu ta đã giải tán bộ phận bao vây chung cư chưa, mà câu trả lời quả nhiên như vậy.

Tôi thở dài một hơi: “Đi, giờ chúng ta lập tức tới khu chung cư”.

Ba người Bansha tuy không hiểu ý tôi nhưng tôi đã nói như vậy thì bọn họ đều không phản đối. Vì lúc tới ba người họ đỗ xe Jinbei bên lề đường nên lúc này chúng tôi không cần bắt xe, tiện hơn rất nhiều.

Sau khi lên xe, đàn em lái xe kia không cần tôi dặn dò đã trực tiếp lái xe tới khu chung cư. Tôi ngồi cạnh Bạch Vi, vốn cô ấy không hiểu tiếng Xiêng La nên không biết chúng tôi đang nói gì, nhưng khi thấy sắc mặt chúng tôi không được tốt lắm, cô ấy cũng hiểu phần nào, thế nên cô ấy hỏi: “Phương Dương, có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”

Bầu không khí im lặng trong xe bị phá vỡ bởi câu nói của Bạch Vi. Tôi gật đầu, nói: “Anh thực sự không ngờ nhà họ Cung sẽ có chiêu này, có lẽ lúc họ liên thủ với Đỗ Minh Hào ở Xiêng La thì đã sắp đặt chuyện này rồi, không ngờ giờ lại dùng vào chuyện này”.

Bạch Vi không cùng trải qua chuyện ở Xiêng La với tôi nên không hỏi thêm gì nữa, mà ba người Bansha thấy chúng tôi nói chuyện thì không nghe hiểu câu nào hết, thế nên càng sốt ruột.

Bansha nói: “Dương, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Tới bên ngoài chung cư chặn chúng lại”.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Tôi nói xong lại nói tiếp: “Tên đàn em chạy trốn kia có phải người phiên dịch biết nói tiếng Hoa Hạ mà mọi người đưa từ Xiêng La tới không?”

Khuôn mặt ba người Bansha tràn đầy sự nghi hoặc và kinh ngạc, đều bất giác gật đầu.

Roga nói: “Tên đàn em đó được anh Cường nhận sau khi tiếp quản địa bàn của Đỗ Minh Hào. Vì biết tiếng Hoa Hạ, lại khá trung thành nên lần này mới theo chúng tôi đến Quế Lâm, không ngờ lại…”

“Chuyện lần này cũng không thể trách mọi người, không ai ngờ được nhà họ Cung đã sắp đặt nước đi này bất ngờ như vậy”.

Tôi lắc đầu, không kìm được mà cười khổ: “Bansha, nếu tôi không đoán sai thì lúc đi ra tên đàn em đó không mang những thiết bị liên lạc như điện thoại đúng không?”

Bansha gật đầu: “Dương, tôi không sợ cậu chê cười, tên đàn em đó là do tôi đem đến. Lần này tới đây để tránh xảy ra vấn đề gì thì mọi người đều không mang điện thoại trừ ba chúng tôi, cũng có nghĩa là trong số những người này chỉ có ba chúng tôi mang điện thoại, những người khác đều không có”.

Tôi thở dài: “Có lẽ tên đó vẫn chưa làm lộ kế hoạch của chúng ta”.

“Chưa làm lộ?”

Tôi vừa nói xong, một Bạch Vi vẫn luôn bình tĩnh giờ lại không kìm được mà cất lời, ba người kia thì kinh ngạc nhìn tôi, ngay cả đàn em ngồi ở ghế lái cũng liếc tôi qua kính chiếu hậu, dường như muốn nghe xem tôi sẽ nói gì tiếp theo.

“Theo như suy đoán của tôi thì tên đàn em đó không mang theo thiết bị liên lạc, lại không biết đường ở Quế Lâm. Trừ việc biết nói tiếng Hoa Hạ thì gần như không có ưu thế gì nữa, hắn dựa vào cái gì để làm lộ kế hoạch của chúng ta?”

Tôi nói xong, ba người kia đều sững sờ. Bansha nói: “Nhưng hắn có thể đến tìm người nhà họ Cung…”

“Tất nhiên là vậy, nhưng qua sự hiểu biết của chúng ta với nhà họ Cung thì họ đã bắt đầu kế hoạch, bên Quế Lâm hoàn toàn do người của họ phụ trách. Có thể nói là một trạng thái nuôi thả, cho dù tin tức có truyền ra ngoài thì chúng ta cũng không chịu ảnh hưởng gì, chỉ là đưa kế hoạch từ bóng tối ra ánh sáng, tên đàn em trong chung cư cuối cùng vẫn bị chúng ta bắt được, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hoặc là nói, đó chính là vấn đề an toàn của bố mẹ tôi. Mà nếu chỉ như vậy thì không có lợi ích quá lớn đối với nhà họ Cung, tên đàn em đó hoàn toàn có thể tiếp tục ở đó, đợi đến lúc quan trọng thì xuất hiện, dù sao trước sau gì thì cũng không cứu được người, vậy sao hắn lại phải tiết lộ chứ?”

Tôi giải thích xong thì thấy miệng khô khốc. Mặt Roga kiểu đã hiểu ra, mà Bansha thì vẫn ngơ ngác, nghe mà liên tục lắc đầu.

“Tôi vẫn không hiểu”.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Tôi giả vờ tức giận, nói: “Dù sao thì ông nghe cho kỹ đây, cho dù là tên đàn em đó làm lộ tin tức hay không thì người nhà họ Cung trong chung cư cuối cùng cũng sẽ bị chúng ta bắt thôi, mà an toàn của bố mẹ tôi thì quan hệ mật thiết với việc khoảng thời gian này dài hay ngắn”.

Bansha sờ gáy, bối rối gật đầu.

Tôi cũng không quan tâm ông ta có hiểu không, tiếp tục giải thích: “Tôi nghi ngờ rằng mục đích thực sự của tên đàn em đó là thông qua việc nhiễu loạn sự chú ý của chúng ta để nhân lực của chúng ta tách ra đi tìm hắn, nhân cơ hội này liên lạc với người nhà họ Cung trong chung cư, để chúng có cơ hội chạy trốn”.

“Fuck!”

“Hóa ra là như vậy!”

Mà tôi giải thích xong thì mặt Roga và Ốc Trắng như kiểu vừa ngộ ra điều gì đó to tát lắm. Bansha suy nghĩ một lúc thì cũng hiểu, kinh ngạc nói: “Ý là buổi sáng khi chúng ta gọi điện cho cảnh sát Chu, sau đó cảnh sát Chu phái một bộ phận cảnh sát đi nói khác mai phục là đã trúng kế rồi sao?”

“Đúng vậy”.

Tôi gật đầu: “Vốn lực lượng cảnh sát mà Chu Hỉ Tài cài cắm ở khu vực xung quanh đã đủ để vây bắt người trong chung cư, nhưng giờ nhân số đã giảm đi. Cho dù số lượng giảm đi không nhiều thì cũng đã cho chúng cơ hội để chạy thoát. Thậm chí là nếu chúng đủ quyết đoán thì giờ đã chạy trốn rồi!”

Vừa nói tôi vừa suy nghĩ, càng suy nghĩ lại càng thông suốt, nhưng hậu quả của việc thông suốt chính là sự lo lắng của tôi dành cho bố mẹ càng nghiêm trọng hơn.

Roga ngạc nhiên nói: “Dương, ý anh là có thể họ đã dùng một bộ phận để thu hút hỏa lực, những người còn lại thì đưa bác trai bác gái chạy trốn? Giống như một câu nói của người Hoa Hạ các anh ấy, chó cùng rứt giậu!”

Tôi gật đầu, vốn đây chỉ là một suy đoán, nhưng không ngờ Chu Hỉ Tài lại chia ra một lực lượng cảnh sát thật, suy đoán của tôi cũng thành sự thật.

Nghĩ một lát, tôi lại gọi điện cho Chu Hỉ Tài. Lúc này cậu ta cũng đã vô cùng sốt ruột. Vừa mới dẫn theo người mai phục xong ổn thỏa chuẩn bị bắt người thì lại nghe tin có người muốn chạy trốn từ trong chung cư truyền ra.

Sau khi tôi hỏi một hồi thì biết được, tính cả bố mẹ tôi thì trong chung cư có tổng cộng mười ba người, vừa mới không lâu có tám người xông thẳng ra cửa chính nhưng đã bị lực lượng cảnh sát mai phục từ trước diệt gọn, ba người còn lại thì đưa bố mẹ tôi men theo vách tường, giờ đã không rõ tung tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play