“Cùng lắm anh cũng chỉ… cưỡng hôn em thôi”.

Cảm nhận được sự mềm mại lạnh băng trêи môi cô ấy, ôm cơ thể tuyệt đẹp uyển chuyển của cô ấy trong lồng ngực, thậm chí tôi còn có phần không nỡ buông tay, hơi thở Bạch Vi cũng trở nên gấp gáp, cơ thể cô ấy như dần trở nên nóng bỏng.

Tôi vội buông Bạch Vi ra, gương mặt Bạch Vi cũng đỏ bừng, cô ấy thở gấp dồn dập, nhìn tôi bằng gương mặt mang vẻ thẹn thùng, kinh ngạc.

Tôi lẳng lặng đứng cạnh Bạch Vi chờ đợi, đợi hơi thở cô ấy dần bình tĩnh lại, tôi mới đứng dậy nói: “Chúng ta trở về thôi”.

Nào ngờ Bạch Vi lại bất động, tôi quay lại, thấy cô ấy đang khẽ cúi đầu, hai tay kéo vạt áo mình như một đứa trẻ, giọng điệu cô ấy vô cùng dịu dàng, lại hệt như đang khuyên nhủ tôi: “Phương Dương… về sau anh đừng như vậy nữa”.

Nhìn Bạch Vi luôn mạnh mẽ cứng cỏi lại đột nhiên trở nên giống một cô vợ nhỏ bị ức hϊế͙p͙, tôi chợt muốn trêu cô ấy, bèn cười nói: “Đừng thế nào cơ?”

“Anh…”

Thấy tôi vờ ngốc, Bạch Vi giận dữ chỉ mặt tôi, nhưng hồi lâu vẫn không thốt nổi một chữ.

Thấy Bạch Vi sắp nổi giận, tôi vội cười xòa nói: “Ha ha, ban nãy anh đùa em thôi, về sau sẽ không như vậy đâu. Bạch Vi, giờ đã khuya rồi, trời lạnh lắm, mau về khách sạn thôi”.

Nói rồi, tôi nắm lấy tay Bạch Vi.

Bạch Vi không phản kháng, cũng không nói gì, mà lòng dạ tôi lại thấp thỏm không yên, không biết một người đẹp còn hấp dẫn hơn cả màn đổi mặt trong kịch hát Tứ Xuyên như Bạch Vi đang nghĩ gì.

Chúng tôi đi tới bên đường, vừa khéo có chiếc taxi chạy ngang qua, tôi vẫy tay, chiếc xe dừng lại. Tôi bèn kéo Bạch Vi ra ngồi ghế sau, báo địa chỉ, tài xế lái xe, hỏi: “Chàng trai, muộn thế này rồi, hai người còn không về nhà đi mà đứng ngoài đường làm gì vậy?”

Nếu tài xế taxi ở nơi khác mà hỏi vậy thì có lẽ tôi sẽ không trả lời, nhưng dù sao giờ tôi cũng đang ở quê nhà Quế Lâm, không biết vì sao mà cảm giác yêu quê lại dâng trào, tôi đáp: “Bọn cháu có chút việc, giờ đang về đây ạ”.

Vì tài xế nói giọng phổ thông có xen lẫn tiếng địa phương Quế Lâm nên tôi cũng dùng giọng quê nhà để đáp lời, cứ đáp qua đáp lại, thế là bầu không khí trong xe trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Càng về sau Bạch Vi càng không hiểu lời chúng tôi, cô ấy bèn giận dữ lườm tôi, tôi thầm nghĩ, thích lườm thì lườm, cô ấy lườm chẳng lẽ tôi lại mất miếng thịt nào ư?

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Cuối cùng, lúc chuẩn bị xuống xe, Bạch Vi mới hiểu cứ thế này cũng chỉ phí công, cô ấy nghiến răng liếc tôi rồi mới quay đầu nhìn ra ngoài.

Quế Lâm là thành phố du lịch, cũng có nghĩa thật ra trung tâm thành phố cũng chỉ phát triển vừa phải, giờ đã là rạng sáng mà đèn đuốc ngoài đường chỉ còn lác đác, chỉ có hộp đèn neon lấp lánh hai bên đường là còn sáng.

Cảnh tượng u ám là vậy nhưng Bạch Vi lại chợt thốt: “Phương Dương, em rất thích buổi đêm ở nơi này”.

Tôi thấy lạ, bèn nói: “Sao đột nhiên em lại nói vậy?”

“Vì ở đây rất yên tĩnh, không cần phải suy nghĩ về điều gì”.

Bạch Vi như đang tự nói với bản thân, rồi lại quay đầu nở nụ cười với tôi.

Tôi cũng cười, nói: “Nếu em thích thì về sau chúng ta sẽ thường xuyên tới Quế Lâm, ở lại một thời gian dài”.

Lúc cất lời tôi rất để ý rằng với một gia đình giàu sang tột cùng như nhà họ Bạch, cô con gái ngoan ngoãn độc nhất của họ chắc chắn sẽ không chạy theo người khác, dù bố mẹ cô ấy đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau, bọn họ cũng sẽ không chịu để cô ấy tới sống với tôi ở Quế Lâm, vậy nên tôi mới khéo léo nói câu này.

Từ chỗ Bansha tới khách sạn bọn tôi ở chỉ mất hơn một tiếng đi xe, lúc xuống xe, vì trò chuyện vui vẻ nên tài xế không chịu nhận tiền, tôi chỉ có thể lẳng lặng nhân lúc bác tài không để ý để đặt tiền vào ghế phụ lái, mong bác có thể nhìn thấy.

Nhìn chiếc taxi rời đi, tôi nói: “Đây là điểm hay của một thành phố nhỏ. Đương nhiên thành phố lớn cũng có cái hay riêng, nhưng nhiều lúc nơi khiến người ta chán ngán nhất lại cũng chính là các thành phố lớn như vậy”.

Tôi thở dài, kéo Bạch Vi tiến vào khách sạn, lễ tân nhận ra chúng tôi, bèn nhiệt tình tiến lại hỏi chúng tôi có cần giúp gì không.

Tôi lắc đầu, đưa Bạch Vi lên tầng, thấy cô ấy vào phòng rồi, tôi bèn mở cửa phòng riêng của mình ra.

Rửa mặt xong, lúc nằm xuống giường cũng đã gần hai giờ sáng, tôi cầm điện thoại, cảm thấy do dự. Tôi băn khoăn không biết có nên gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Bạch Vi không, nhưng lúc này cô gái xinh đẹp khiến tôi ngày đêm thương nhớ cũng đang nằm ở căn phòng kế bên giống tôi.

Suy nghĩ rồi, tôi vẫn bỏ qua ý nghĩ này, có lẽ là nhờ có cuộc điện thoại của Tề Vũ Manh nên quan hệ giữa tôi và Bạch Vi thật sự đã tiến thêm một bước, nếu trước kia tôi mà cưỡng hôn Bạch Vi thì hậu quả nhẹ nhàng nhất sẽ là mình mẩy đau nhức.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, Bạch Vi chỉ nhắc nhở tôi một chút, gương mặt ngại ngùng, dáng vẻ yểu điệu, vốn cô ấy đã rất quyến rũ rồi, vẻ yêu kiều ban nãy của cô ấy lại càng khiến người ta tràn đầy ham muốn được bảo vệ cô ấy.

Trong lúc còn đang suy nghĩ về Bạch Vi thì tôi đã ngủ thϊế͙p͙ đi, khi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, qua tấm cửa sổ thủy tinh chưa bị rèm cửa chắn hết, tôi có thể loáng thoáng thấy màu trắng bạc dâng lên phía chân trời.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Tôi nhìn điện thoại, giờ là tám rưỡi, tôi lắc đầu, không thấy khó chịu chút nào, bèn nở nụ cười khổ. Có vẻ sự mệt nhọc cực độ dạo gần đây đã tôi luyện tôi thành một con quái vật thiếu ngủ nghiêm trọng mà tinh thần vẫn cứ phấn chấn.

Tôi và Bạch Vi xuống tầng ăn sáng, đang chuẩn bị ra ngoài thì di động tôi đã reo lên, sau khi nhận máy, Bansha lên tiếng hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi báo với Bansha thông tin khách sạn nơi chúng tôi ở. Bansha nói, bọn họ sẽ mau chóng có mặt, bảo chúng tôi chờ ở đó.

Cảm nhận được sự nhiệt tình khác lạ của Bansha, tôi cảm thấy ngạc nhiên, trong ấn tượng của tôi, Bansha luôn là một người lười nhác, nếu có thể không làm thì nhất quyết không chịu động tay, nào ngờ hôm nay ông ta lại nhiệt tình như vậy, còn đưa những người khác theo cùng.

Nhưng ngay sau đó tôi đã ý thức được có gì đó sai sai, chẳng lẽ có chuyện rồi sao?

Tôi và Bạch Vi vội vã lên đường, đứng chờ bên cạnh chiếc cầu thang xoắn ốc gần cửa, những người ngoài rất khó nhìn thấy chúng tôi ở đây, nhưng chúng tôi lại có thể thấy rõ động tĩnh trêи con đường ngoài cửa sổ.

Chẳng mấy chốc đã có hai chiếc xe Jinbei dừng lại, ba người Bansha, Roga bước khỏi xe, gương mặt họ thoáng căng thẳng, Bansha tiến lên nhìn tấm biển khách sạn, rồi rút điện thoại, có vẻ đang định gọi điện.

“Bansha!”

Tôi vội cất lời, ba người Bansha thấy tôi, bèn lập tức tiến lại, thấy gương mặt họ đều rất khó coi, lòng tôi có dự cảm không hay, tôi hỏi: “Sao lại vội vã vậy? Có chuyện gì sao?”

Bansha biến sắc: “Dương, chuyện này là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không để ý cẩn thận, nhưng…”

Tôi lại càng cau chặt mày, giọng điệu trở nên sốt sắng: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Bansha thở dài: “Có biến rồi, chắc là cuộc nói chuyện tối qua của chúng ta đã bị lộ”.

“Bị lộ? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi vô cùng ngạc nhiên, những người có mặt hôm qua đều là anh em chúng tôi, hơn nữa trước đó chúng tôi đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, sao lại có người tiết lộ được?

“Một cậu em bên phía chúng tôi… trốn mất rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play