Đến sân bay rồi, tôi vừa xuống xe không lâu đã nhìn thấy một chiếc xe CC bình dân đang đỗ cạnh điểm dừng xe, có một cô gái đoan trang hiền thục đang ngồi ở ghế lái, đó chính là Bạch Vi.

Bạch Vi nhướn mày với tôi, sau đó chiếc xe đi chầm chậm tới gần, rồi dừng trước mặt tôi.

Bạch Vi xuống xe, cô ấy mặc một chiếc áo trắng khiến người ta phải chú ý, lập tức đã thu hút nhiều ánh mắt của mọi người ở điểm dừng xe.

“Em đặt vé cùng chuyến với anh đấy”.

Nói rồi, Bạch Vi như nhớ ra chuyện gì đó, nói tiếp: “Chờ em một chút, em gọi điện thoại đã”.

Dứt lời, Bạch Vi lấy điện thoại ra gọi, không biết có phải cố tình cho tôi nghe hay không mà từng lời cô ấy nói, tôi đều nghe thấy hết.

Cô ấy gọi cho Hà Khai Thành, bảo ông ta tìm người đến lái xe của cô ấy về.

Dứt lời, cô ấy cúp máy. Không biết tại sao, trông thấy dáng vẻ này của Bạch Vi, lòng tôi chợt ấm lên. Dù cô gái này rất ngốc, nhưng cô ấy thật sự đang tiếp nhận tôi từng chút một.

Tôi cười nói: “Em xem kìa, em vừa đến đã hớp hồn của bao nhiêu người rồi”.

Bạch Vi liếc tôi: “Anh nói gì thế hả? Anh coi em là hồ ly tinh à?”

Tôi cười he he nói không dám.

Tôi không tìm hiểu xem tại sao Bạch Vi lại mua được vé cùng chuyến với mình, vì nhà họ Bạch còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần nhà họ Cung ở cái đất Thịnh Hải này, nên làm được chuyện này có gì là lạ đâu.

Chúng tôi đi tới phòng chờ, tôi ngồi cạnh Bạch Vi, tình huống có vẻ hơi ngại ngùng. Tôi chỉ nhìn Bạch Vi, cô ấy vẫn rất xinh đẹp. Chú ý thấy ánh mắt của tôi, Bạch Vi có vẻ hơi xấu hổ vén mấy lọn tóc ở trán, dù thật ra chúng không hề bị rối chút nào.

Còn tôi thì cứ nhìn cô ấy như thế, thậm chí còn thấy hơi xúc động.

Bây giờ, tôi chỉ cần vươn tay phải ra, sau đó đặt lên vai cô ấy. Nếu cô ấy đồng ý, tôi có thể đổi thành ôm vai cô ấy, sau đó để cô ấy dựa đầu vào vai mình.

Dù chuyện như vậy đã từng xảy ra một lần, nhưng nếu bây giờ tôi ôm cô ấy như vậy thì tôi lại thấy không tự tin cho lắm.

Chúng tôi quen biết đã được một năm, quan hệ của hai đứa cũng như con thuyền nhỏ trôi nổi trêи biển lớn, nên tôi không dám tùy tiện hành động như vậy.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Cuối cùng, lúc tôi đang trầm ngâm, chắc Bạch Vi cũng không chịu nổi khi bị tôi nhìn chằm chằm như thế, cô ấy lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của tôi: “Phương Dương, anh nhìn gì thế?”

Tôi chú ý thấy khi nói câu này, đôi má của Bạch Vi hơi ửng hồng, sau đó lan ra khắp mặt xuống tận cổ, kết hợp với bộ đồ dạo phố màu trắng của cô ấy, tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp.

Tôi cười ha ha: “Bạch Vi, em của ngày xưa không phải như thế này”.

“Ngày xưa? Thế em làm sao?”

Nghe thấy tôi nhắc đến chủ đề này, Bạch Vi nổi hứng, hỏi lại.

“Ngày xưa, em ghê gớm lắm!”

Tôi trầm ngâm một lúc, nói tiếp: “Hơn nữa, chắc em chỉ muốn nhanh chóng tổng cổ anh vào đồn thôi”.

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Vi nhìn sang phía khác: “Nếu không tại anh thì sao lại có nhiều chuyện như thế được?”

Tôi giải thích: “Nếu không có anh, khéo khi bây giờ em đã đính hôn với Cung Chính Văn rồi đấy”.

Tôi nói xong, Bạch Vi trầm mặc một lúc, tôi cũng trầm tư theo. Như tôi đã nói, nếu tôi không cho cô nàng Bạch Vi ngốc nghếch này biết được bộ mặt thật của Cung Chính Văn, có lẽ hai người họ đã đính hôn với nhau từ lâu theo ý của bố mẹ hai bên rồi. Huống hồ, lúc nào Cung Chính Văn cũng bám dính lấy Bạch Vi như keo dán, muốn đá đi cũng không được.

Bạch Vi cười nói: “May mà có anh, khiến em nhìn rõ con người của Cung Chính Văn”.

Tôi thấy hơi kϊƈɦ động, chầm chậm vươn tay định chạm vào má Bạch Vi, mà cô ấy cũng không từ chối, chỉ nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt mang ý cười.

Lúc tôi sắp chạm vào gương mặt của cô ấy, Bạch Vi chợt cười “phụt” ra: “Phương Dương, anh làm gì đấy? Trông cứ như con gấu ý!”

Tôi vội rụt tay lại, ho khan vài tiếng không nói gì, nhưng tôi liếc thấy bây giờ hình như Bạch Vi càng xinh đẹp hơn.

Chúng tôi ngồi đợi ở phòng chờ một lúc, qua cửa sổ sát đất bằng thủy tinh trong suốt, cuối cùng chúng tôi đã nhìn thấy một chiếc máy bay đang chầm chậm từ sân bay dừng ở một lối đi phía trước chúng tôi. Mà lúc này, loa phát thanh của sân bay cũng đã vang lên, thông báo cho các hành khách đi chuyến bay của chúng tôi chuẩn bị xếp hàng lên máy bay.

Tôi nắm tay Bạch Vi một cách tự nhiên, rồi đứng dậy, cô ấy cũng không phản đối, để mặc tôi nắm lấy, sau đó đi theo sau tôi. Hai người chúng tôi xếp hàng một trước một sau, đi vào khoang máy bay.

Vì thời gian chúng tôi mua vé khá muộn, nên không mua được vé khoang hạng nhất. Nhưng vì có Bạch Vi ở bên cạnh, nên dù ngồi ở khoang phổ thông, tôi cũng cảm thấy cực kỳ dễ chịu.



<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lúc chúng tôi đến Quế Lâm đã là buổi tối, tôi xem đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi. Tôi và Bạch Vi đi kiếm một khách sạn trước, mỗi người thuê một phòng, sau đó tôi gọi cho Bansha.

Điện thoại vừa kết nối, tôi đã nghe thấy tiếng chửi bới của ông ta: “Hai người định lừa tôi à? Nếu không vì nể mặt Dương, kiểu gì tôi cũng đập cho hai người một trận”.

Sau đó là một tràng tiếng cười của Ốc Trắng và Roga. Xem ra sau khi đến Quế Lâm, hình như tâm trạng của bọn họ cũng tốt hơn khá nhiều, không còn vẻ khó gần như hồi ở Xiêng La nữa.

Sau đó Bansha nói: “Dương, tôi rất vui khi vẫn có thể nghe thấy giọng cậu. Nhưng muộn thế này rồi cậu còn gọi cho tôi có việc gì thế?”

Tôi cười nói: “Bây giờ, các anh đang ở đâu?”

Bansha đáp: “Chúng tôi cũng không biết, nhưng có thể hỏi hộ cậu”.

Sau đó mic của điện thoại dời đi, tôi nghe thấy tiếng Bansha hỏi ai đó. Chẳng mấy chốc, ông ta đã nói: “Tra ra rồi, Dương, chúng tôi đang ở trong một khách sạn quanh đường Thành Nam”.

Tôi cũng đã nghe thấy rồi, Bansha không có nhiều tâm cơ với tôi, thậm chí khi nói chuyện với người khác còn không thèm che mic lại. Người đàn em mà ông ta hỏi nói với ông ta bằng tiếng Xiêng La, nhưng đương nhiên tôi cũng có thể nghe hiểu.

Chắc cậu đàn em đó chính là “phiên dịch tiếng Hoa Hạ” mà ba người họ cố tình dẫn sang đây lần này, vì thế cậu ta mới có thể đọc được biển hiệu và tên đường.

Tôi nói đã biết, bảo họ cứ chờ ở đấy rồi cúp máy.

Tôi vừa chuẩn bị ra ngoài tìm họ, lại nhớ ra bây giờ Bạch Vi đang ở khách sạn một mình. Để cô ấy ở lại đây, ít nhiều tôi cũng sẽ thấy không yên tâm, tôi lại sang gõ cửa phòng cô ấy: “Bạch Vi? Bây giờ anh định ra ngoài, em đi cùng anh nhé!”

“Được, anh… chờ em một lát”.

Tôi vừa nói xong, bên trong đã vọng ra giọng nói có vẻ hơi ngạc nhiên của Bạch Vi, sau đó cô ấy đỏ mặt mở cửa. Cùng với hương thơm phả vào mặt, còn có gương mặt khiến tôi kϊƈɦ động hơn, bây giờ Bạch Vi chỉ mặc đồ ngủ, gương mặt còn hơi ửng đỏ.

Điều khiến miệng lưỡi người ta khô khốc là lúc này, bờ vai trắng nõn cùng cánh tay thon dài như ngó sen của cô ấy đều lộ hết ra ngoài.

Khi đi qua nhà tắm, tôi đã ngửi thấy mùi sữa tắm.

Tôi lại chú ý thấy chiếc máy sấy tóc đặt bên cạnh, lập tức biết vừa có chuyện gì xảy ra, bèn cười nói: “Bạch Vi, em vừa tắm xong đấy à?”

Bạch Vi gật đầu, gương mặt lại đỏ ửng: “Anh ra ngoài trước đi, em thay đồ xong sẽ ra ngay”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play