Chốt phương án xong, tôi tạm gác chuyện của tập đoàn Vọng Thiên sang một bên, nói: “Triệu Thư Hằng, lát nữa tôi sẽ đi mua vé. Mấy hôm tới, anh
hãy ở lại Thịnh Hải với cảnh sát Tề nhé!”
Triệu Thư Hằng lập tức không vui nói: “Phương Dương, anh có ý gì thế hả? Sợ tôi ngáng chân anh à?”
Vì anh ta vốn là chàng công tử bột con nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ,
bây giờ lại buộc phải vào sinh ra tử với tôi, nên trong lòng tôi thấy
hơi hổ thẹn. Nhưng khi anh ta nói vậy, tôi lại thấy vui.
Tôi nói: “Không đến mức ấy, nhưng phía Thịnh Hải vẫn còn vụ đàm phán với công ty National, cả hai chúng ta không thể cùng vắng mặt được. Chẳng may đến
lúc đó, đột nhiên anh Đồng bảo chúng ta lập tức chạy đến đó, mà cả hai
đều đang ở Quế Lâm thì hợp đồng phải làm sao?”
Triệu Thư Hằng vẫn hơi có vẻ không đồng ý, nhưng khi nghe tôi nói vậy, anh ta đành phải gật đầu, ngầm chấp nhận.
Tề Vũ Manh nói: “Gấp thế à? Hôm nay đi luôn hả?”
Tôi cười khổ đáp: “Tôi phát hiện lần này đến Thịnh Hải, tôi không được
thảnh thơi một phút giây nào. Nếu muốn thật sự được nghỉ ngơi, chắc chỉ
có thể chờ đến khi tôi về Yến Kinh thôi”.
Tề Vũ Manh cũng không ngăn cản tôi nữa, mà nói: “Được, nhưng anh phải thật cẩn thận đấy. Chuyện ở đây tôi sẽ xử lý ổn thỏa”.
Nhận được sự đồng ý của họ xong, tôi vẫy chào rồi rời khỏi đồn công an, bắt
xe về khách sạn, đồng thời đặt vé máy bay về Quế Lâm trêи điện thoại.
Bây giờ đã là buổi chiều, thường thì sẽ rất khó mua được vé máy bay. Nhưng
vì Quế Lâm là thành phố du lịch, nên có khá nhiều chuyến bay, tôi lập
tức đặt được một vé có chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Chuyến bay cất cánh
lúc sáu giờ chiều, bây giờ là ba giờ, tôi về thu dọn đồ đạc một lúc, sau đó bắt xe đến sân bay, chắc cũng thừa thời gian.
Vì lần này tôi
đến Thịnh Hải quá gấp, nên cũng không có hành lý gì nhiều để mà thu dọn
cả. Vì thế, loáng cái tôi đã gói ghém đồ xong, chuẩn bị rời đi.
Tôi ra ngoài bắt xe, đi thẳng đến sân bay. Tôi gọi cho Chu Hỉ Tài, bảo với
cậu ta mình đang trêи đường về Quế Lâm và hỏi xem tình hình ở đó thế
nào.
Chu Hỉ Tài rất bất ngờ, vui vẻ nói ở đó căn bản đã điều tra
rõ ràng rồi, bao gồm nơi bố mẹ tôi bị bắt cóc và ba người bạn đó của tôi nữa.
Tôi thở phào một hơi, hỏi cậu ta khi nào có thể cứu bố mẹ
tôi ra, nhưng cậu ta lại do dự. Cuối cùng Chu Hỉ Tài bảo đợi tôi về rồi
nói cụ thể sau. Nói chung, sự việc không đơn giản như trong tưởng tượng
của tôi, nhưng cũng không quá khó. Giữa chừng có một điểm rất khó giải
quyết, nếu tìm đúng thì có thể thành công sau một lần và cứu được bố mẹ
tôi ra, đồng thời còn có thể diệt trừ đám tội phạm đó.
Nhưng nếu thất bại, có lẽ bố mẹ tôi sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.
Ngắt máy xong, tôi bắt đầu suy nghĩ những điều mà Chu Hỉ Tài nói. Chắc bọn
họ cũng đang tìm thời gian, đám người bắt cóc bố mẹ tôi có lẽ cũng giống như đám bắt cóc La Nhất Chính, họ đều có người đi tuần tra và canh gác
theo giờ.
Chắc nhóm Chu Hỉ Tài đã lên kế hoạch đâu vào đấy rồi,
nhưng khổ một nỗi là chưa tìm được một cơ hội ra tay thích hợp, không
thì đã chẳng khó giải quyết thế này.
Nhưng điểm kỳ lạ là thái độ
hiện giờ của Cung Chính Vinh cho thấy, rõ ràng hắn đã lơ là khống chế
với bố mẹ tôi, để dồn hết tâm trí vào việc nắm giữ nhà họ Cung, nhưng
phòng bị ở chỗ bố mẹ tôi lại không hề nơi lỏng chút nào.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Chẳng lẽ vẫn còn một nhóm người khác ẩn úp phía sau sao?
Tôi nhớ tới Đỗ Minh Hào, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Từ khách sạn chúng tôi ở đến sân bay Thịnh Hải mất hơn một tiếng đồng hồ.
Thấy đường còn dài, tôi quyết định nằm xuống ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Nào ngờ còn chưa đặt lưng xuống thì điện thoại đã rung lên.
Tôi lấy ra xem thì thấy là Bạch Vi gọi đến.
“Bạch Vi, sao em lại gọi cho anh giờ này?”
Tôi có vẻ hơi nghi hoặc hỏi.
Hình như Bạch Vi có vẻ không được vui: “Phương Dương, có phải anh định về Quế Lâm không?”
Tôi ngẩn ra hỏi sao em biết?
Bạch Vi đáp: “Em tự có cách của mình, anh đến sân bay rồi thì cũng đừng đi vội. Em sẽ đến đó ngay, em sẽ đi cùng anh”.
Nghe thấy Bạch Vi nói vậy, tôi thấy càng khó hiểu hơn, bèn dò hỏi: “Vết thương ở chân em khỏi chưa?”
“Chưa, nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại”.
Trong giọng nói của Bạch Vi có vẻ không vui và bực tức, còn một chút oán trách nữa.
Tôi bị hành động này của cô ấy làm cho chẳng hiểu ra sao, hỏi: “Sao tự
nhiên em lại muốn về Quế Lâm với anh? Lần này anh về là có việc, chắc em cũng biết rồi”.
Vì tôi vẫn đang ngồi trêи xe taxi, vướng người
tài xế nên tôi không thể nói quá rõ ràng ra được. Nhưng tôi tin Bạch Vi
có thể hiểu được ý tôi.
“Em biết anh định làm gì, nhưng đây cũng
chính là lý do em muốn đi cùng anh. Ngoài ra, cái gì mà em về Quế Lâm
với anh chứ? Em cũng đi có việc, nói là đi cùng…”
Bạch Vi phì một tiếng, tôi có thể tưởng tượng gương mặt xinh đẹp ở đầu bên kia điện thoại của cô ấy bây giờ chắc chắn đã ửng đỏ.
“Đi cùng cái gì? Về ra mắt người lớn à?”
Tôi bị câu nói cuối của cô ấy chọc cho phì cười, tôi mỉm cười thoải mái
nói: “Bạch Vi, em phải suy nghĩ cho kỹ, lần này không giống lần trước
đâu, đến anh có khi còn gặp nguy hiểm đấy”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“… Tóm lại là anh cứ chờ em”.
Bạch Vi lòng vòng một hồi, cuối cùng chốt lại một câu, sau đó cúp máy. Tôi
nhìn điện thoại mà vẫn không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Tại sao Bạch Vi đột nhiên lại đòi về Quế Lâm với tôi cho bằng được?
Mà sao cô ấy lại biết tin này? Điểm này thì không cần phải người ngờ, có lẽ là Tề Vũ Manh nói cho cô ấy biết…
Nhắc tới Tề Vũ Manh, trong đầu tôi nảy ra một ý, đại khái đã hiểu rõ câu chuyện, rồi thầm cười khổ.
Tôi gọi cho Tề Vũ Manh, cuộc gọi vừa kết nối, tôi đã nghe thấy tiếng cười
như tiếng chuông ngân của cô ấy, ngay sau đó cô ấy lập tức nhịn cười.
Tôi ho khan nói: “Cảnh sát Tề, Bạch Vi vừa nói cô ấy cũng muốn về Quế Lâm với tôi”.
Tề Vũ Manh hỏi: “Thế à? Tốt quá rồi còn gì? Anh và giám đốc Bạch có thể dính lấy nhau như hình với bóng rồi”.
Tôi bó tay nói: “Cảnh sát Tề, nói thật đi, cô đã nói gì với Bạch Vi? Sao tự nhiên cô ấy như biến thành người khác thế?”
“He he, tôi chỉ kể sơ sơ những công việc trong mấy ngày nay của anh thôi mà”.
“Kể sơ sơ?”
“Cũng không sơ sơ lắm. Nói chung những chuyện nên hay không nên kể thì tôi cũng kể hết rồi”.
“Thế nào là chuyện không nên kể?”
Nghe thấy câu này của Tề Vũ Manh, tôi cau mày, trong đầu chợt xuất hiện một gương mặt xinh đẹp.
Ôn Hân!
“Không phải tổng giám đốc Ôn từng đến bệnh viện số Một thăm La Nhất Chính à?
Tôi cực kỳ thích chất liệu bộ đồ cô ấy mặc hôm đó, nên đã hỏi giám đốc
Bạch thử, không ngờ giám đốc Bạch cũng thích giống tôi”.
“…”
Tôi cúp máy “cạch” một tiếng, lập tức cảm thấy đầu mình quay mòng mòng. Cô
nàng Tề Vũ Manh chết tiệt này lại kể chuyện của Ôn Hân cho Bạch Vi biết.
Dù giữa hai chúng tôi không có gì cả, nhưng tôi vẫn thấy hổ thẹn trong
lòng. Bây giờ bị người ta vạch trần, tôi lại càng thấy ngượng ngập hơn,
cảm giác như đang ngoại tình vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT