Tố cáo?
Lúc nghe thấy lời nói này, trong đầu tôi như bị điện giật, tôi hiểu ngay suy tính của anh trai Tiểu Nguyệt.
Tôi không kiềm được mà mắng chửi: “Lý Minh Phi! Con mẹ nhà anh, cái loại anh mà cũng đòi là người đầy tớ của nhân dân à?”
Anh trai Tiểu Nguyệt nhíu mày: “Phương Dương, bây giờ tôi đang thẩm vấn,
nếu anh còn không im miệng, để bảo vệ tính chính xác của cuộc thẩm vấn,
tôi đành phải cho anh vĩnh viễn không mở miệng được nữa đấy”.
Tôi cảm giác có một luồng máu nóng xông thẳng lên đầu, chỉ muốn tự tay giết chết tên khốn nạn này!
Nhưng lúc tôi vừa mới đến đây thì đã bị còng tay, căn bản không thể làm gì.
Tôi cắn răng, chỉ hi vọng Trịnh Cường đừng đồng ý, chí ít phải kiên trì
đến khi Tề Vũ Manh đến.
Ngôn Tình NgượcQuả nhiên, thấy Trịnh Cường không nói gì, anh trai Tiểu Nguyệt tiếp tục đưa ra điều kiện với hắn.
“Trịnh Cường, chỉ cần anh đồng ý tố cáo Phương Dương và La Nhất Chính, sau này các anh sẽ được tôi bảo vệ ở Thịnh Hải. Thế nào? Suy nghĩ một chút
chứ?”
Anh trai Tiểu Nguyệt cười vỗ vai Trịnh Cường, còn tôi nghe
thấy điều kiện này càng thấy lạnh cả người. Bây giờ, Trịnh Cường có nói
hay thế nào, chung quy vẫn mang bản chất của giới xã hội đen.
Nhưng nếu có thể được như lời anh trai Tiểu Nguyệt nói, sau này hắn sẽ có
người bao che cho ở Thịnh Hải. Với thân phận đại đội trưởng cảnh sát
hình sự của mình, anh trai Tiểu Nguyệt hoàn toàn có thể xử lý được phần
lớn mọi chuyện.
Mà sự chấp thuận của phía chính phủ là điều mà một băng nhóm xã hội đen muốn có nhất.
Trịnh Cường nghe thấy vậy, đến tôi cũng cảm giác được một cách rõ ràng hơi
thở của hắn nặng nề hơn một chút, nhưng hắn không đồng ý ngay lập tức.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Trịnh Cường nói: “Cho tôi một điếu thuốc, để tôi suy nghĩ thêm đã”.
Anh trai Tiểu Nguyệt nhíu mày: “Tôi không hút thuốc, nhưng tôi có thể lấy cho anh một điếu”.
Anh trai Tiểu Nguyệt nói rồi xoay người đi đến canh bàn tìm kiếm, quả
nhiên, một lát sau, tôi đã nhìn thấy một hộp thuốc lá chưa mở không biết là nhãn hiệu gì. Anh ta xé mở bao, sau đó lấy một điếu đặt bên miệng
Trịnh Cường, châm lửa nói: “Về phần lý do thì tùy anh chọn, chỉ cần có
thể khiến anh ta vào đó ngồi dăm bữa nửa tháng là được. Thế nào? Yêu cầu này không cao, Trịnh Cường, tôi tin anh là một người thông minh, những
lúc thế này anh nhất định sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác”.
Anh
trai Tiểu Nguyệt cũng không nghĩ điều viển vông, vọng tưởng có thể khiến tôi vào phòng giam bóc lịch mấy năm. Anh ta chỉ muốn để Trịnh Cường đưa ra chứng cứ, từ đó khiến tôi vào phòng tạm giam một khoảng thời gian.
Khoảng thời gian này đối với Trịnh Cường mà nói có thể không tính là gì, nhưng đối với tôi thì mỗi phút mỗi giây trôi qua đều cực kì trân quý,
thậm chí cực kì có khả năng vì chút thời gian đó mà tôi sẽ bỏ lỡ rất
nhiều thứ.
Không thể không thừa nhận, nếu tôi đứng ở vị trí của
Trịnh Cường, khả năng cao là sẽ chọn tố cáo tôi, cũng chính là hợp tác
với anh trai Tiểu Nguyệt.
Dù sao, bất kể là nhìn từ phương diện
nào, chúng tôi đều không chiếm ưu thế, quan trọng hơn là trước kia khi
tôi bàn bạc với Trịnh Cường, hắn cũng đã nói rất rõ ràng.
Hắn giúp tôi lần này chỉ vì tôi đồng ý trả một số tiền mà hắn không thể từ chối, chứ không phải vì nguyên nhân nào khác.
Tôi hít sâu một hơi, thời gian trôi qua từng chút một, cùng với đó phòng
thẩm vấn dần dần trở nên yên tĩnh hơn, đến mức tôi có thể nghe được
tiếng tim đập của đôi bên, cùng với tiếng sợi thuốc lá cháy từ điếu
thuốc ngậm trong miệng Trịnh Cường.
Anh trai Tiểu Nguyệt ngồi
trêи ghế phía trước phòng thẩm vấn, vô cùng buồn chán nhìn chúng tôi,
rồi gõ ngón tay lên mặt bàn theo tiết tấu.
Thời gian một điếu
thuốc nhanh chóng kết thúc, dưới chân Trịnh Cường rơi đầy tàn thuốc, anh trai Tiểu Nguyệt đi qua hỏi: “Trịnh Cường, suy nghĩ thế nào rồi?”
Thấy Trịnh Cường không nói gì, anh trai Tiểu Nguyệt cười bảo: “Yên tâm, Lý
Minh Phi tôi nói lời giữ lời, chỉ cần tôi nói được thì nhất định sẽ làm
được. Tôi đã nói chỉ cần anh đồng ý tố cáo bọn họ, sau này ở Thịnh Hải
có chuyện gì anh không xử lý được, cứ việc đến tìm tôi”.
Trịnh
Cường nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, đầu tiên là nhìn tôi một cái, cười nói:
“Đội trưởng Lý, con người Phương Dương đúng là rất đáng ghét, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vì lời hứa hẹn suông này mà bán đứng bạn bè, Trịnh Cường
tôi không làm được”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi vốn dĩ giống như một tên tội phạm bị kéo đến nơi hành hình chờ tuyên án, nhưng lúc này lại khẽ chấn động trong
lòng, kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Cường.
Trịnh Cường tiếp tục
nói: “Ban đầu cậu ta chỉ là khách hàng của tôi, không ngờ trải qua
chuyện tối nay, tôi phát hiện con người này rất thú vị, làm bạn cũng
không tồi. Có một câu nói là thêm một người bạn là thêm một con đường.
Nếu như đã là bạn bè của Trịnh Cường tôi, trong từ điển của tôi không có hai từ bán đứng, đừng nói là dăm bữa nửa tháng, dù chỉ một phút, ba
mươi giây cũng không được”.
Trịnh Cường nói xong, dường như chúng tôi đều có thể cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ trong phòng thẩm vấn như
giảm xuống mấy độ. Sắc mặt của anh trai Tiểu Nguyệt càng lúc càng đen đi theo lời nói của Trịnh Cường, cuối cùng anh ta lạnh giọng nói: “Tôi
đường đường là đại đội trưởng cảnh sát hình sự, lẽ nào không bằng một
tên Phương Dương nhỏ nhoi? Lời hứa của tôi là lời nói suông, lẽ nào lời
của Phương Dương thì không phải?”
Trịnh Cường nói: “Đương nhiên
không phải, La Nhất Chính là anh em của cậu ta, cậu ta dám vì anh em
mình mà xông vào dầu sôi lửa bỏng, người trọng tình trọng nghĩa như vậy, tôi vốn đã xem như nửa người bạn của mình rồi. À, nếu Đội trưởng Lý đã
điều tra gốc gác tôi rõ ràng như thế hẳn là cũng biết, từ trước đến nay
chúng tôi chưa từng làm chuyện gì xấu. Nếu không có việc gì thì xin mời
anh bảo người mở còng tay cho chúng tôi trước. Đêm đã khuya, chúng tôi
phải về nhà ngủ rồi”.
Nói xong, Trịnh Cường còn ngáp một cái cực
kì khoa trương, rất có vẻ khiêu khích. Thế nhưng trong lòng tôi lại cảm
thấy ấm áp, ghi nhớ ân tình của hắn vào trong lòng, từ trong thâm tâm
cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh trai Tiểu Nguyệt cười lạnh: “Được, nếu các người đã không muốn khai, vậy thì hãy ở trong này đợi ba ngày sau rồi ra đi”.
Anh ta nói xong thì xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa đi đến cửa,
cửa chính của phòng thẩm vấn đột nhiên bị ai đó đẩy ra, tiếp theo là một giọng nói có chút quen thuộc vang lên: “Ba ngày sau? Tôi thấy đội
trưởng Lý đúng là nên tự kiểm điểm một chút, còn chưa làm rõ sự thật đã
tự ý làm như vậy với công dân bình thường của chúng ta, lẽ nào cậu còn
định nghiêm hình bức cung hay sao?”
Nghe đến giọng nói này, trong lòng tôi cảm thấy vui mừng.
Anh trai Tiểu Nguyệt muốn thể hiện, dụ dỗ Trịnh Cường trước mặt bao nhiêu
người, trong đó còn có cả đàn em của hắn, nhưng lại bị Trịnh Cường kéo
dài đủ thời gian.
Cũng chính lúc này tôi mới nghĩ tới, bất kể từ
phương diện nào, khả năng Trịnh Cường chọn tố cáo chúng tôi đều không
cao. Những cái khác không nhắc tới, tôn chỉ của băng nhóm Thiên Địa bọn
hắn là lấy chữ nghĩa làm đầu. Nếu hôm nay ở trước mặt bao nhiêu đàn em
như thế, hắn lựa chọn đẩy tôi ra ngoài, để đổi lấy sự an toàn cho băng
nhóm Thiên Địa, e rằng đám đàn em của hắn tạm thời sẽ không nói gì,
nhưng về sau cũng sẽ âm thầm nảy sinh khúc mắc với người đại ca này.
Còn lúc đó, tôi không nghĩ được như vậy vì đang là người trong cuộc mơ hồ,
nếu tôi có thể hiểu được điều này sớm hơn thì cũng không cần phải lo
lắng sợ hãi lâu như thế.
Cùng với giọng nói từ cửa truyền đến,
một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa chính của phòng thẩm vấn, đó
chính là cục trưởng Lâm, bạn cũ của bố Tề Vũ Manh. Lúc này, trêи mặt cục trưởng Lâm có vẻ khá tức giận: “Đội trưởng Lý, nếu sau này còn xuất
hiện chuyện như vậy, e rằng ngay cả cục phó Trương cũng không thể bảo vệ cho cậu được đâu!”