Giọng tôi không lớn, nhưng tôi tin những người có mặt ở đây không phải
kẻ ngốc, chắc chắn họ có thể hiểu ý của tôi. Nhưng anh trai Tiểu Nguyệt
cũng không ngu, anh ta bước tới giáng cho tôi một cái bạt tai, rồi sầm
mặt nói: “Anh nói linh tinh gì thế hả?”
Tôi cười phụt ra he he,
nói: “Tôi nói gì á? Đội trưởng Lý, các anh là cảnh sát nhân dân, làm gì
cũng phải tuân thủ lý lẽ và pháp luật, anh dựa vào đâu mà bắt hết đám
chúng tôi về đồn?”
Anh trai Tiểu Nguyệt híp mắt lại, trong mắt
lóe lên một tia nguy hiểm. Anh ta nhìn tôi chăm chú một lúc, rồi nói:
“Tôi vừa mới nói rồi đấy thôi, các anh tụ tập đánh nhau, nên sẽ bị giải
về đồn hết”.
Tôi cười ha ha, nhìn anh Hoa đang nằm dưới đất và
đám đàn em của gã: “Tụ tập đánh nhau? Chúng tôi đánh nhau với ai? Nếu
bọn họ cũng tham gia, sao anh không bắt bọn họ?”
Anh trai Tiểu Nguyệt đen mặt nói: “Được, những người khác cũng giải người ở dưới đất lên xe cho tôi”.
Dứt lời, những cảnh sát khác cũng lôi đám anh Hoa ở dưới đất lên xe. Nhưng
có lẽ do đã hiểu ý của anh trai Tiểu Nguyệt, nên họ không đối xử với đám người đó thô lỗ như với chúng tôi, mà ngược lại còn cực kỳ quan tâm
khiêng họ lên xe.
Anh trai Tiểu Nguyệt có vẻ châm biếm nhìn tôi, tôi điên lên nói: “Các anh phân biệt đối xử à?”
Anh trai Tiểu Nguyệt hờ hững đáp: “Họ bị các anh đánh bị thương nặng, đương nhiên cần chúng tôi đưa đi, không lẽ lại để các anh giúp?”
Nói
rồi, anh ta nói tiếp: “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì các anh ngoan
ngoãn lên xe cho tôi, nếu không phải chịu khổ thì đừng trách tôi”.
Tình cảnh này, người ngu ngốc đến mấy cũng biết đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Trịnh Cường và đám đàn em của hắn đã lăn lộn ở Thịnh Hải nhiều năm,
huống hồ bọn họ không bao giờ làm chuyện gì quá giới hạn, vì thế họ cũng hiểu tính cách của cảnh sát, nên giờ không hề phản kháng. Nếu không,
một khi tạo thành tội danh chống lại người thi hành công vụ, chắc lần
này sẽ khó giải quyết.
Thấy họ phối hợp như vậy, tôi cũng miễn
cưỡng thở phào một hơi, nhưng tôi vẫn phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
Lúc tôi đang suy nghĩ, anh trai Tiểu Nguyệt đột nhiên nhìn ra phía sau
tôi, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng giả tạo, nói: “Không phải em rể của tôi
đây à? Sao cậu cũng có mặt ở đây?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Đầu tôi lập tức nhảy số, có cách rồi!
Tôi châm chọc nói: “Đại đội trưởng Lý này, anh đúng là người hay quên. Vụ
án bắt cóc lần này là do đồn cảnh sát các anh thụ lý đầu tiên, nhưng về
sau lại chấm dứt một cách vô cớ. Còn người bị bắt cóc thì lại chính là
cậu em rể của đại đội trưởng Lý nổi danh lẫy lừng đây”.
Thời gian qua, La Nhất Chính bị nhốt suốt ngày đêm, nên không biết chuyện gì cả.
Nhưng bây giờ thấy thái độ của tôi là lạ, chắc trong lòng cậu ta ít
nhiều cũng đã hiểu ra điều gì đó, nên không lên tiếng một cách tùy tiện.
Cậu ta chỉ gật đầu với anh trai Tiểu Nguyệt: “Đúng, tôi đã bị bắt cóc một
thời gian, cứ tưởng cảnh sát của Thịnh Hải mà phá án thì chắc tôi sẽ
được cứu ra nhanh lắm, ai dè cuối cùng vẫn phải dựa vào người anh này
của tôi thì tôi mới có thể thoát khỏi nguy hiểm. Còn những người nằm
dưới đất ban nãy chính là đám đã bắt cóc tôi, không hiểu tại sao đại đội trưởng Lý lại vu oan cho anh tôi là tụ tập đánh nhau”.
Anh trai
Tiểu Nguyệt sầm mặt, không thèm mỉm cười giả tạo nữa, mà lạnh lùng nói:
“Chúng tôi được báo án, nói ở đây có người tụ tập đánh nhau. Mà chúng
tôi phá án luôn dựa theo sự thật mà mình nhìn thấy, nếu cảnh tượng chúng tôi nhìn thấy là thế này, chỉ có thể xác định là tụ tập đánh nhau thôi. Còn vụ án mà cậu bị bắt cóc, bảo đồn cảnh sát của chúng tôi thụ lý thì
chúng tôi phải về xem lại ghi chép cụ thể đã. Nếu có thì tôi mới có thể
xác nhận bước đầu lời cậu nói là thật, còn nếu không đúng thì dù La Nhất Chính cậu là em rể của tôi thì tôi cũng phải vì nước quên thân. Dẫu sao luật pháp không nể tình nghĩa, tôi tin là cậu cũng hiểu điều này”.
Anh trai Tiểu Nguyệt oai phong nói hết câu, còn tôi thì thầm chửi mắng anh
ta. Kiểu gì trêи đường về, thằng cháu chắt này cũng sẽ bảo người trong
đồn cảnh sát xóa ghi chép xuất quân đi, không thì anh ta lấy đâu ra khí
thế này?
Còn một khi về đồn cảnh sát mà thật sự không tìm thấy
chứng cứ, có lẽ chúng tôi sẽ bị thằng cháu chắt này nắm được đuôi thật
rồi, ít nhất cũng bị nhốt một tuần.
Tôi hít sâu một hơi. Bây giờ
chỉ còn một cách là cố kéo dài thời gian, có thể chờ Tề Vũ Manh tới là
mọi chuyện sẽ dễ xử hơn nhiều.
Anh trai Tiểu Nguyệt nghiêm giọng nói: “Còn không mau lên xe?”
Tôi liếc nhìn Triệu Thư Hằng và La Nhất Chính, rồi lại ra hiệu cho Trịnh
Cường, bảo hắn yên tâm, bấy giờ mười người chúng tôi mới leo lên xe. Vì
lúc trước, một người đàn em của Trịnh Cường bị thương nặng, hai người
đàn em khác của hắn phải thay phiên nhau cõng người đó đến khu gần đây
bắt xe, nên mới thành công thoát nạn.
Tốc độ của xe cảnh sát rất
nhanh, hơn nữa bây giờ là nửa đêm, họ đến đây mất gần hai tiếng đồng hồ, nhưng lúc về thì chỉ mất chưa tới một tiếng.
Vẫn là đồn cảnh sát quen thuộc đó, tôi nhìn mà cười khổ, không ngờ buổi trưa vừa đi từ đây ra, bây giờ lại quay vào rồi.
Trình tự thì vẫn giống hệt như lúc trước, chúng tôi bị yêu cầu đứng lần lượt
xếp thành một hàng, sau đó anh trai Tiểu Nguyệt xua tay đuổi những người khác đi, rồi đi đến cạnh tôi, cười nói: “Phương Dương à Phương Dương,
không ngờ anh có thể cứu cậu em rể của tôi ra thật. Sớm biết anh khó
chơi thế này, chúng tôi nhất định sẽ không cho anh dính đến chuyện này”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Tôi còn chưa lên tiếng, La Nhất Chính đã dốc nốt chút sức lực còn lại nói:
“Lý Minh Phi, anh còn liêm sỉ không hả? Uổng công trước kia tôi kính
trọng anh là người đứng đắn, không ngờ bây giờ anh lại bắt tay với người ngoài hại người mình”.
Anh trai Tiểu Nguyệt cười nói: “Ai là người mình với các người?”
“Mẹ kiếp! Anh coi Tiểu Nguyệt là gì hả? Nếu cô ấy biết tên khốn nhà anh làm ra những chuyện này, anh muốn cô ấy phải làm sao?”
Lúc ở trêи xe cảnh sát khi nãy, tôi đã kể những chuyện xảy ra cho La Nhất
Chính nghe. Cậu ta rất tức giận, từ lúc ra tù đến giờ, tính cách của cậu ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng bây giờ lại nổi cáu.
Anh trai
Tiểu Nguyệt cười lạnh nói: “Tiểu Nguyệt đương nhiên là người nhà của
tôi, còn các cậu á? Ngoài ra, cậu yên tâm, con bé đã biết chuyện này
rồi. Từ nhỏ Tiểu Nguyệt đã là một cô bé thông minh, tôi tin nhất định nó sẽ biết phải lựa chọn thế nào. Tôi là anh trai nó, chưa từng đối xử tệ
bạc với nó bao giờ, còn cậu thì sao?”
Nói rồi, anh trai Tiểu
Nguyệt thuận theo bức tường người mà chúng tôi dựng thành đi lên phía
trước, tới trước mặt Trịnh Cường, nói: “Anh chính là Trịnh Cường?”
Trịnh Cường cau mày đáp: “Có gì thì nói, không thì biến!”
Anh trai Tiểu Nguyệt cười ha ha: “Được đấy, có cá tính, vào đây rồi còn dám ăn nói như vậy. Quả nhiên không hổ danh là người cầm đầu băng nhóm xã
hội đen của thành phố Thịnh Hải”.
Nhìn nụ cười của anh ta, lòng tôi chợt có một dự cảm xấu.
Ngay sau đó, anh trai Tiểu Nguyệt nói: “Trịnh Cường, nói đi, mục đích các anh tụ tập đánh nhau là gì?”
Trịnh Cường cười khan nói: “Tụ tập đánh nhau? Cậu nói chúng tôi à? Chúng tôi
không biết, chúng tôi chỉ đi cứu người thôi. Cậu em La Nhất Chính cũng
vừa nói rồi đấy, nếu cậu không tin thì khỏi cần phải hỏi nữa”.
Anh trai Tiểu Nguyệt không hề bận tâm đến lời nói của Trịnh Cường, chỉ tiếp tục hỏi: “Trịnh Cường, anh có đồng ý tố cáo Phương Dương và La Nhất
Chính không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT