“Ông nói anh Đỗ bảo ông nói cho tôi biết thông tin này, thế tại sao ông ta không đến?”
Tôi do dự một lát, rồi vẫn hỏi.
Bansha cười he he đáp: “Ông Đỗ đã đến rồi, đang chuẩn bị các thứ phía sau. Quán bar này hôm nay không chỉ để chúc mừng cậu khỏe lại, mà còn để ông Đỗ ăn mừng nữa”.
Ông ta vừa dứt lời, âm thanh huyên náo trong quán lập tức biến mất. Giữa sàn nhảy chiếm hết ánh sáng, sau đó có một bóng người chầm chậm đi ra. Đỗ Minh Cường mặc áo vest đuôi tôm, mỉm cười nhìn tất cả mọi người ở đây.
Dù Đỗ Minh Cường đã ngoài ba mươi, nhưng khi ông ta mặc bộ đồ này lên, tôi vẫn cảm thấy phù hợp một cách kỳ lạ, đây có lẽ chính là khí chất của những người ăn trên ngồi trước.
Tôi từng hỏi Đỗ Minh Cường là ông ta có nhà họ Đỗ chống lưng, thế lực rất mạnh, lại là người thừa kế trên danh nghĩa của nhà họ Đỗ, thế tại sao khi xưa lại lưu lạc tới mức ngồi cùng phòng giam với tôi. Sau này, tôi mới biết, thì ra lúc đó khi ở trong nước, Đỗ Minh Cường đã bị Đỗ Minh Hào hãm hại, thế nên mới có kết cục sau đó.
Đỗ Minh Cường nói vài câu tùy ý ở bên trên, sau đó bảo người mở đèn trong quán lên. Đèn sáng lên, tôi mới chú ý thấy không phải chỉ có Bansha trong quán, mà còn có rất nhiều những gương mặt quen thuộc nữa. Sangsu và Suchat cũng đã đến từ lâu, ông chủ bất động sản mới phất lên ở Xiêng La là Đồng An Chi, hay cũng chính là đối tác của Đỗ Minh Cường đương nhiên cũng đang ngồi với hai người họ. Còn tiểu đội của Ốc Trắng thì không có ai xuất hiện, Roga cũng mặc một bộ vest phù hợp với hoàn cảnh mà hiếm khi y mặc, đường hoàng ngồi ở phía dưới, cầm ly rượu đuôi gà lắc lư.
Đỗ Minh Cường nói xong lại nhìn về phía tôi, rồi nói vào mic: “Hôm nay, tôi mời mọi người đến đây, mục đích không chỉ có là liên lạc với mọi người, mà còn có một lý do quan trọng hơn khác. Đó chính là người anh em tốt của tôi, Phương Dương, hôm nay đã chính thức xuất viện. Có lẽ mọi người đều đã biết, một tháng trước, hai đứa con của tôi đã bị thằng em trai mất dạy của tôi bắt cóc, chính Phương Dương đã cứu chúng ra”.
Trong tình huống bất đắc dĩ, tôi đành phải đứng dậy. Toàn bộ quán bar đều vang lên tiếng reo hò, tôi thấy hơi xấu hổ. Nếu ở các nơi chính thức như khách sạn thì còn đỡ, nhưng nơi tụ họp này là ở quán bar, đã thế còn nói chuyện nghiêm chỉnh ở đây, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Đỗ Minh Cường lại nói: “Mọi người có biết vì sao hôm nay, tôi lại chọn địa điểm ở quán bar này không? Vì đây là nơi đầu tiên người anh em Phương Dương của tôi đến khi tới Xiêng La”.
Tôi chỉ biết mỉm cười, cảm giác bị nhiều người thế này chú ý tới hơi không thoải mái, có lẽ bản chất con người tôi không phải là một người có thể ngồi vào vị trí cao.
Tôi cũng nhớ ra, lần đầu tiên tôi đến Xiêng La với Bạch Vi. Để lấy được đơn hàng lớn OA của BTT cho Phần mềm Trí Văn, không ngờ tôi đã đắc tội với Cung Chính Văn. Hắn ta đã gọi Bansha tới, cả đám người đuổi tôi chạy trối chết.
Còn nơi đầu tiên tôi đặt chân đến ngoài căn phòng đó ra, chính là quán bar này.
Tôi nhìn sang Bansha, ông ta dường như cũng nhớ ra chuyện gì đó, cười nói: “He he, Dương, chẳng lẽ cậu vẫn nhớ chút chuyện cỏn con ấy à?”
Thấy tôi không nói gì, ông ta lại nói: “Nếu trong lòng cậu thấy không vui, nào, cậu cầm chai rượu này đập vào đầu tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không né”.
Tôi vẫn không nói gì, cuối cùng thì Đỗ Minh Cường cũng kết thúc bài phát biểu, sau đó chuẩn bị đi xuống, bên ngoài quán bar chợt vang lên một tiếng hô lớn: “Cẩn thận”.
Giọng nói đó vừa dứt, Đỗ Minh Cường đã lăn sang một bên theo phản xạ, ngoài cửa quán bar vang lên tiếng súng, một thành viên tôi đã từng gặp trong tiểu đội của Ốc Trắng kêu gào thảm thiết bay người vào trong.
Nghe thấy tiếng súng này, trong quán bar chợt hỗn loạn, Đỗ Minh Cường cũng bỏ mặc tất thảy, bảo Roga dẫn người đi ổn định thế cục trước, sau đó sai người đi bắt người đó.
Tôi và Bansha đã tách nhau ra, tôi bị đám người xô đẩy đi sang một phía.
Quán bar này có ba cửa, đây cũng là một trong những lý do tôi có thể thoát khỏi sự truy sát của hơn một trăm anh em dưới chướng Bansha. Ban nãy, cậu đàn em kia bay vào từ cửa chính, nhưng quán bar này còn có một cửa hông và một cửa ở sau bếp.
Tôi bị đám người xô đẩy đi về phía cửa sau, Đỗ Minh Cường và đám Sangsu thì vào bếp dưới sự bảo vệ của đám Roga.
Tiếng súng thứ hai lại truyền đến từ cửa chính.
Nhưng vì tính quan trọng của buổi tụ họp hôm nay, dường như tất cả mọi người đều không mang theo vũ khí. Cũng có nghĩa là chúng tôi bây giờ dù có lực lượng đông đảo, nhưng nếu không đánh lại súng thì đều là phí công hết, kết quả là quán bar hoàn toàn hỗn loạn.
Có lẽ cũng vì buổi tụ họp hôm nay không chỉ có Đỗ Minh Cường, lão đại của thế giới ngầm là Suchat, mà còn có quan chức cấp cao của chính phủ là Sangsu. Tôi không chú ý sĩ quan cao cấp Natcha có đến hay không, nếu đến thì tốt, còn không thì chắc bây giờ, ông ta đang lo sốt vó lên rồi.
Ông ta mới lên chức sĩ quan cao cấp, mà lại có một vụ nổ súng trước mặt nhiều người ở trên con phố tấp nập nhất của thành phố Chiêng May, còn khiến cho một người bị thương nặng (rất có thể còn tử vong). Nếu Sangsu mà xảy ra chuyện gì, ông ta chẳng những khó giữ được chiếc mũ trên đầu, mà có thể còn bị truy tội đến cùng.
Nói thì lâu nhưng xảy ra thì nhanh, thoáng cái, chúng tôi đã đi đến cửa bên hông, nhưng như có mưu tính trước gì đó, cánh cửa đã bị ai đó khóa chặt. Người ở phía trước nhất điên cuồng đập tay vào cánh cửa sắt, nhưng không hề có chút tác dụng nào.
Khi chúng tôi đang lưỡng lự, cửa hông chợt vang lên tiếng đánh sập ầm ầm, khóa cửa đã bắn văng ra. Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mấy người đi đầu bị lực mạnh đẩy ra sau, làm chúng tôi không khỏi bị đẩy ngửa ra, suýt nữa ngã nhào.
Cửa bên hông mở rộng, nhưng không một ai xông ra ngoài. Chúng tôi đều đã nhìn rõ tình hình, có một người đàn ông mặc áo gió màu đen, đeo kính râm cầm một khẩu Winchester Model M1887 đang đứng ngoài cửa, âm thanh vừa khiến chúng tôi suýt nữa thủng màng nhĩ có lẽ phát ra từ viên đạn của khẩu súng này bắn lên cánh cửa.
Chắc có người không biết, Winchester Model M1887 là một súng đạn ghém do nhà thiết kế nổi tiếng của Hoa Quốc là John Moses Browning thiết kế ra. Lần đầu tiên, người ta hiểu rõ về khẩu súng là trên màn ảnh của bộ phim Kẻ hủy diệt, Schwarzenegger đã dùng món vũ khí này bắn một phát đạn làm nổ tung bánh xe của một chiếc xe đi ngang qua, nên đủ thấy uy lực của nó mạnh mẽ đến mức nào.
Người đeo kính râm khinh khỉnh nói: “Ngồi hết xuống, không được động đậy, cẩn thận tao nổ súng đấy”.
Tiếng Anh?
Tôi thầm thấy hoảng sợ, đây không phải là người Xiêng La. Tôi nương theo ánh sáng nhìn qua, ba chữ lính đánh thuê lập tức hiện lên trong đầu tôi.
Chúng tôi đều ngồi xuống, chỉ có một tên du côn nhuộm tóc xanh tóc đỏ là không chịu ngồi, có lẽ vì sợ mất mặt với cô bạn gái đứng bên cạnh, gã cứng cổ đứng đó, cũng không nói gì.
Người đeo kính râm liếc nhìn gã, tên du côn thấy thể tưởng người đeo kính đen không dám ra tay, nói: “Mày bảo bọn tao ngồi là bọn tao phải ngồi…”
Pằng!
Tên du côn đó còn chưa nói hết câu, mùi thuốc súng nồng đậm đã bốc lên, thân thể gã bị động năng cực mạnh đẩy về phía đám người ở phía sau.
Người đeo kính đen nhìn quanh một vòng: “Còn ai muốn đứng nữa không?”
Cả đám người im phăng phắc, đâu ai ngu, tên du côn đó đã lấy thân mình ra làm vật thí nghiệm, chúng tôi đâu ngu tới mức tiếp tục nhổ râu cọp nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT