Tôi nhìn Bạch Vi, trên gương mặt cô ấy lộ ra chút mệt mỏi hiếm thấy, dường như đang phải đấu tranh trong lòng.
“Sau khi tôi về nước, mấy năm tiếp theo có khả năng chúng ta không thể gặp được nhau nữa”.
Sau cùng Bạch Vi cũng nói ra được.
Nói xong, dường như cô ấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chăm chú nhìn tôi.
“Tại sao? Vì lần này tôi bị thương à?”
Tôi thở dài một tiếng đầy vẻ tự giễu. Trong giao ước lúc trước từng nói, sở dĩ người nhà của Bạch Vi không đồng ý cho tôi và cô ấy ở bên nhau, không chỉ vì bây giờ tôi chẳng có gì trong tay, mà còn vì tôi đắc tội với nhà họ Cung, còn vì tôi nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, suýt nữa kéo cả Bạch Vi vào trong dầu sôi lửa bỏng.
“Không hoàn toàn là vậy, người nhà bảo tôi tới tiếp quản sản nghiệp tại Úc Châu, cũng có thể nói là đi rèn luyện”.
“Vậy còn công ty Phần mềm Trí Văn thì sao?”
“Họ sẽ cử người khác tới tiếp quản, cho dù tôi rời đi, Phần mềm Trí Văn cũng vẫn là công ty dưới trướng tập đoàn Dụ Phong. Nhà họ Cung không thể nào ôm quyền hành quá lớn, nhất là sau nhiều sự việc như vậy xảy ra”.
Bạch Vi lạnh lùng và thông minh, chỉ trong chớp mắt đã hiểu ý tôi và thay tôi giải thích điều băn khoăn này.
“Người nhà cô suy xét cũng thấu đáo đấy nhỉ”.
Tôi nói với vẻ đắng chát.
Bạch Vi điều chỉnh sắc mặt, cô ấy đứng lên: “Phương Dương, bất kể thế nào, những lời tôi nói hôm nay anh nhất định phải ghi nhớ. Nếu ở lại Chiêng May thì tốt, chứ một khi về nước, nhất định phải dè chừng nhà họ Cung báo thù”.
Tôi hỏi: “Tới Úc Châu rèn luyện, đây là cái giá đổi lấy việc cô ở lại Chiêng May cùng tôi bảy ngày à?”
Bạch Vi chỉ nhìn tôi, không nói gì, tôi lại bật cười: “Cô thấy không, thế giới này thật kỳ lạ. Khi ấy tôi hận cô thấu xương, cô cũng chỉ mong tôi đi bóc lịch tám năm, chục năm gì đó, không ngờ bây giờ cô còn chịu đến bệnh viện cùng tôi”.
Bạch Vi cũng bị ảnh hưởng bởi giọng điệu nhẹ bẫng của tôi, gương mặt thoáng hiện nét cười: “Lúc đó, trong lòng tôi anh đúng là một tên lưu manh không lệch đi đâu được, trước giờ, tôi chưa từng chấp nhận nổi một tên lưu manh nào”.
Tôi đột nhiên nhìn về phía gương mặt tinh tế của Bạch Vi, đôi môi nhỏ nhắn và ấm áp trên gương mặt không trang điểm của cô ấy từng là thánh địa mà tôi mạnh bạo xâm chiếm nhiều lần, bất tri bất giác, Bạch Vi cảm thấy không tự nhiên trước ánh mắt của tôi.
Gương mặt cô ấy lặng lẽ ửng lên vẻ đỏ hồng, men theo gò má lan tới tận cổ.
“Lưu manh! Anh nhìn gì đấy?”
Bạch Vi nửa hờn nửa giận, thậm chí còn quơ lấy chiếc túi xách ở bên cạnh, giả bộ như muốn đánh tôi.
Nhưng bây giờ tôi là bệnh nhân nặng, cô ấy cũng chỉ giả bộ vậy thôi, chẳng biết từ lúc nào, tôi đã nắm rõ tính cách của Bạch Vi rồi.
“Ngắm em!”
Quỷ thần xúi bẩy, tôi buột miệng nói ra câu đó, khiến phòng bệnh rộng lớn bỗng chốc tràn ngập một thứ không khí rất diệu kỳ.
Tôi chú ý thấy Bạch Vi có vẻ mất tự nhiên một cách rõ rệt.
Trước đó tôi và cô ấy từng yêu nhau trong thời gian ngắn ngủi, nhưng vì Hà Khai Thành và nhà họ Bạch ép uổng mà trở lại trạng thái bình thường, bây giờ dường như chúng tôi đang quay trở lại ngày hôm ấy.
Im lặng hồi lâu, Bạch Vi lên tiếng phá vỡ sự im lặng của phòng bệnh: “Phương Dương, tôi phải đi rồi”.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ ở đối diện giường bệnh, mới ba giờ chiều, tôi đột nhiên cảm thấy lòng dạ co rút lại, dường như thứ gì đó rất quan trọng chuẩn bị mất đi, khiến tôi cảm thấy không sao thở được: “Không thể ở lại thêm một lúc nữa sao?”
“Tôi sắp phải lên chuyến bay từ Chiêng May về nước lúc bốn giờ. Sau khi về nước và xử lý xong việc bàn giao công ty Phần mềm Trí Văn, chắc cũng chỉ cần ba ngày, sau đó tôi sẽ đi Úc Châu luôn”.
Giọng điệu của Bạch Vi cũng lẫn vẻ trầm lắng mà tôi chưa từng thấy trước đó.
Tôi nhìn chằm chằm vào Bạch Vi hồi lâu, cô ấy đột nhiên ghé tới, cúi người xuống, chạm vào môi tôi, như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã tách ra ngay.
Cho dù vì động tác này mà bộ ngực đầy đặn của Bạch Vi sát sạt trước mặt tôi, thậm chí còn loáng thoáng thấy được phong cảnh không thể nói được nào đó, nhưng đầu óc tôi vẫn trong trạng thái chết máy, không có thời gian đâu mà để tâm tới.
Bạch Vi tiếp tục nói: “Còn nhớ lần trước chúng ta đã nói gì chứ? Tôi nói, chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định sẽ lại được gặp nhau. Phương Dương, tôi đi đây, hi vọng lần sau tôi gặp lại anh, anh đã trở nên mạnh mẽ. Tôi đợi anh đấy!”
Nói xong cô ấy sải đôi chân dài ra khỏi phòng bệnh. Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy, trái tim như bị nứt toác ra.
Tôi nằm mơ một giấc mơ, mơ thấy nhiều năm về sau đó, nhờ vào công ty của Đồng An Chi mà cuối cùng tôi cũng lật đổ được nhà họ Cung, đồng thời Bạch Vi về nước, cô ấy chưa lấy chồng, tôi cũng chưa lấy vợ, chúng tôi kết hôn với nhau.
Hôn lễ được tiến hành tại một cung điện nổi rất tráng lệ, tôi trao hết mọi thứ cho cô ấy.
...
Bạch Vi đi rồi, cho dù tâm trạng trở nên suy sụp, nhưng tôi là một người giỏi che giấu, không ai có thể nhìn ra được, ở trong phòng bệnh tôi vẫn ngồi dậy hồi phục chức năng như bình thường.
Vì phần bụng bị thương nên bác sĩ nói với tôi rằng khi nào cử động được có thể tiến hành mát-xa đơn giản cho vùng bụng, đợi khi vết thương ở bụng khỏi hẳn, nhất định phải thường xuyên rèn luyện, nếu không cơ bắp sẽ bị uể oải và thoái hóa sau thời gian tôi bị thương.
Đồng An Chi, Đỗ Minh Cường, Sangsu, Suchat, Bansha, thêm cả Roga và Ốc Trắng đều đến thăm tôi, nhưng có lẽ ai cũng biết Bạch Vi đã đi nên không ai nhắc đến chuyện này.
Sau một tháng, vết thương của tôi đã hồi phục kha khá, mà sự báo thù của nhà họ Cung mãi mà không đến. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, qua vài lần đối đầu với tôi, có lẽ nhà họ Cung đã hiểu, muốn đối phó với tôi trên đất Xiêng La thì độ khó hơi cao. Nếu chỉ dựa vào nhà họ Cung, muốn đối phó đồng thời với thế lực từ cả giới hắc – bạch thì không đủ khả năng.
Giữa chừng cảnh sát trưởng Natcha có đến thăm tôi vài lần, báo với tôi là ông ta đã thăng chức rồi, vì gần đây các vụ án lớn của quốc tế được ông ta triệt phá quá nhiều nên được thăng làm sĩ quan cao cấp. Ở đất Chiêng May này, ngoài nhân vật hàng đầu như Sangsu ra thì ông ta đã ngang hàng với ông vua một cõi rồi.
Khi tôi hỏi đến danh hiệu Công dân danh dự của thành phố mà lúc trước ông ta hứa với tôi, Natcha tỏ ra rất áy náy. Tuy rằng biểu hiện của tôi ở các phương diện đều rất nổi bật, còn giúp sức rất nhiều khi cảnh sát Xiêng La tiến hành kiểm tra vây bắt tội phạm, nhưng hình như cứ luôn thiếu một chút xíu.
Tôi đoán được kết quả này từ lâu, Natcha có hai khuyết điểm là vừa hám tiền vừa mê quyền lực, khỏi cần nói nhiều, chắc chắn ông ta đã gạt bớt sự tồn tại của tôi trong mọi việc, phóng đại công lao rồi ôm về phần mình.
Nhưng kiếm được lợi từ chỗ tôi thì sĩ quan cao cấp Natcha và tôi tự dưng cũng trở thành “bạn tốt nhất” như một lẽ đương nhiên, huống hồ còn có Sangsu “trấn giữ” ở phía trên, tôi cũng không sao hết.
Ngày tôi ra viện, mặt trời rất rực rỡ, đến độ khắp nơi đều là ánh nắng bỏng rát, khiến người ta không mở được mắt ra.
Bansha ở bên ngoài phái người đón tôi tới một quán bar, tôi kinh ngạc hỏi, “Tôi vừa khỏi bệnh, chẳng lẽ ông định để tôi uống rượu cùng ông?”
Bansha đáp: “Làm gì có chuyện đó? Người anh em à, tôi biết cơ thể cậu không khỏe, cho cậu uống rượu lỡ xảy ra chuyện gì chẳng phải ông Suchat sẽ lấy mạng tôi à?”
Nói rồi Bansha cho người rót một ly cocktail: “Tôi đến đây vì ông Đỗ nhờ tôi nói với cậu, Đỗ Minh Hào đã không còn đường cứu rồi, bây giờ chắc hẳn đang lần mò tìm đường chạy sang nước ngoài”.
Tôi cũng lấy một ly nước lọc, nghe thấy câu này mà sững sờ, tính đi tính lại mới hơn một tháng mà Đỗ Minh Cường đã thông qua “ván cờ” với cấp trên để loại bỏ được thằng em trai làm ăn nham hiểm lại không tuân thủ quy tắc của mình rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT